Thôi Hạo Ngôn từng bước một tiến tới cửa, đôi chân nặng tựa ngàn cân, cản trở y nhìn thấu mọi thứ sau cánh cửa ấy.
Nhan Miểu vì muốn thoát khỏi sự khống chế bá đạo này, nhân lúc Mộ Dung Hành buông lỏng tay, nàng liền mạnh bạo cắn vào đầu lưỡi của hắn.
Vị tanh của máu lan tỏa giữa môi răng, hòa lẫn vào nước bọt, chẳng rõ là của ai.
Mộ Dung Hành đau đớn, đành phải buông nàng ra, nhìn đôi môi nàng sưng đỏ với vết máu còn vương, d*c v*ng lẫn cuồng nộ trong mắt hắn bị k*ch th*ch đến đỉnh điểm.
Một ác niệm trỗi dậy trong lòng hắn, quyết tâm giữ nàng trong tay mình.
Nhan Miểu chẳng muốn dây dưa thêm với hắn, nàng nâng vạt váy, toan lợi dụng cơ hội mà chạy trốn.
Ánh mắt của nam nhân phía sau âm trầm, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, cánh tay mạnh mẽ vươn ra siết lấy eo thon của nàng, lại lần nữa kéo nàng vào lòng, muốn tiếp tục chuyện lúc nãy.
Sức nóng từ hơi thở hắn áp sát bên cổ nàng khiến Nhan Miểu rùng mình, nhìn khuôn mặt nam nhân ngày một sát gần, nỗi oán hận bất giác trỗi dậy.
"Chát!"
Một tiếng tát giòn vang lên.
"Ngươi điên rồi." Nàng thấp giọng nói.
Cái tát này khiến Mộ Dung Hành tỉnh táo đôi phần, quả thực hắn đã điên mới liều lĩnh kéo dài thời gian, bất chấp mưa gió để cứu nàng về đây.
Hắn nắm lấy tay nàng đặt lên mặt mình, ánh mắt lóe lên tia cuồng nộ và điên dại: "Đánh đi, cứ tiếp tục đánh, nếu nàng còn chưa hết giận, cứ đánh cho đến khi nào nàng vui thì thôi!"
"Đánh! Đánh nữa đi!"
Giọng điệu gần như gào thét khiến Nhan Miểu sững sờ.
Đôi mắt trong veo giờ đã ngập đầy nỗi sợ hãi, đôi môi run rẩy không ngừng, đôi chân cũng yếu mềm. Trái tim nàng treo lơ lửng, chờ đợi một định mệnh đen tối phía trước.
Sự cố chấp và tàn bạo này, ấy mới là bản chất thật của hắn. Hắn chỉ là quá giỏi che đậy, khiến mọi người ngỡ rằng hắn là một kẻ bình thường.
"Nếu nàng không động tay, ta sẽ nhốt nàng lại, để cả ngày lẫn đêm nàng chỉ có thể thấy ta, có được không?" Lời nói dịu dàng của hắn cùng biểu hiện cố ý nhu hòa chẳng khác gì ác quỷ từ địa ngục hứa đưa nàng lên thiên đàng, quái dị mà mang sức cám dỗ chết người.
Nhưng bàn tay nóng bỏng của hắn lại siết lấy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, từng chút một ép chặt, đợi con mồi thu lại móng vuốt sắc nhọn mà quy phục hắn.
Ánh mắt Mộ Dung Hành đầy nguy hiểm, đôi môi mỏng hơi nhếch, tựa như chỉ cần nàng nói một chữ "không", hắn sẽ lập tức siết chặt mà lấy đi sinh mạng nàng.
Nhan Miểu từ từ mất đi hơi thở, dẫu giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng cầm tù của hắn.
Hắn là kẻ điên, không thuận theo hắn ắt sẽ bị hắn g**t ch*t.
Nàng không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng.
Nhìn sắc mặt nàng từ trắng chuyển hồng, hơi thở yếu dần như một cánh bướm yếu ớt sắp rơi xuống, lúc này Mộ Dung Hành mới giật mình nhận ra mình đang làm gì.
Hắn vội vàng buông tay, thân hình yếu đuối của nàng đổ gục, được hắn đón lấy ôm vào lòng.
Nhan Miểu liên tục ho khan, cổ trắng nõn in hằn vết đỏ. Không khí trong lành mà nàng hằng khao khát lại tràn vào phổi, kéo nàng về từ bờ vực sinh tử.
Nhan Miểu vô cùng kháng cự hắn, không muốn lại gần hắn nữa.
Nhìn người con gái yếu đuối trong vòng tay, hắn vừa hối hận lại không thể khống chế bản tính của mình, vội vàng ôm nàng vào lòng, giọng nói hoảng loạn: "Miểu Miểu, xin lỗi nàng, ta không nên đối xử với nàng như vậy."
Nhan Miểu chỉ đánh hắn một bạt tai, nhưng hắn lại muốn giết nàng.
"Buông ta ra, để ta đi." Nhan Miểu chỉ mong sớm rời khỏi nơi đây, không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!