Chương 44: (Vô Đề)

Nhan Miểu chìm trong cơn ác mộng.

Trong mộng, nàng vẫn lạc trong dòng nước lạnh buốt, không một ai đến cứu giúp, chỉ có thể tự mình vùng vẫy.

Càng chìm sâu, càng cảm thấy ngạt thở.

Ngay lúc nàng quyết định từ bỏ, chấp nhận số phận, một đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy nàng.

Nàng được cứu lên bờ, hít thở không khí tươi mát.

Nàng cũng thấy rõ người đã đẩy nàng xuống nước.

Y phục tung bay, mái tóc mây mềm mại, tựa như thần nữ từ chín tầng mây hạ xuống, nhưng đôi mắt nàng ta lại chỉ toàn vẻ lạnh lẽo và căm ghét, như thể đang nhìn điều gì đó cực kỳ nhơ nhuốc.

Nhưng Nhan Miểu chưa từng gặp qua nàng ta, chỉ cảm thấy khi nhìn nàng ta thì trong lòng rất khó chịu.

Nàng ta, rốt cuộc là ai?

Hàng mi ướt run rẩy đôi chút, cuối cùng nàng cũng vượt qua cảm giác mềm yếu vô lực, chầm chậm mở mắt.

Đôi mắt long lanh như pha lê, đượm nét u sầu, tựa như vừa được nước trong tẩy rửa, sáng trong đến lạ.

Ánh mắt dần hồi phục tiêu cự, nhưng trong đó vẫn còn sợ hãi, mang theo sự hoảng loạn nặng nề.

Một giọt lệ trong veo chảy dài nơi khóe mắt vì xúc động, nàng dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp kia.

Khóe mắt cảm nhận được sự ấm áp, bàn tay nam nhân áp lên bên má lạnh lẽo của nàng như hơi nóng xua tan cái rét khiến nàng muốn cảm nhận thêm.

Nàng nhẹ nâng đôi mắt đẫm lệ, muốn nhìn rõ nguồn hơi ấm ấy.

Sao lại là Mộ Dung Hành? Sao hắn lại ở đây?

Ý muốn đến gần hơi ấm trong lòng nàng chợt chững lại, Nhan Miểu sợ hãi bởi suy nghĩ của chính mình, nhất là khi đã hìn rõ đối phương, nàng cúi mắt không dám nhìn hắn, cẩn trọng mà lùi lại đôi chút.

Trong lòng Mộ Dung Hành còn chút vui mừng vì sự gần gũi của Nhan Miểu, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lau đi giọt lệ ấm áp của nàng.

Vì ngại thân phận đôi bên, Mộ Dung Hành lặng lẽ thu tay lại, nhưng cảm giác mềm mại tinh tế thoáng qua khiến hắn lưu luyến, chính hắn cũng không rõ bản thân khao khát tới gần nàng đến nhường nào.

Bàn tay hắn giấu ra sau lưng, chầm chậm siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ.

Hắn tự nhủ, nàng chỉ đang oán trách mình, chỉ là làm mình làm mẩy. Đợi hắn xử lý xong việc ở kinh thành, nhất định sẽ nói hết mọi chuyện với nàng.

Đến lúc đó, nàng hẳn sẽ hiểu cho hắn đôi chút.

Có lẽ, cũng sẽ tha thứ cho hắn.

Không ai mở lời, căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng mưa nhỏ ngoài hiên rơi trên cành lá, vang vọng vài tiếng lác đác.

"Nàng đã ngất xỉu." Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Hành lên tiếng trước, hắn rất lo lắng cho nàng.

Nghe vậy, Nhan Miểu liếc nhìn hắn, nửa giễu cợt nửa hỏi: "Là ngươi cứu ta?"

"Đúng vậy."

Sau khi nhận được lời khẳng định, Nhan Miểu cười nhạt: "Mộ Dung Hành, ngươi rốt cuộc có âm mưu gì với Nhan thị?" Người nhà Nhan thị đều được hắn cứu hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ trùng hợp như vậy?

Mộ Dung Hành thoáng ngẩn người, muốn giải thích nhưng không biết phải nói từ đâu: "Ta..."

Nhớ đến lúc vừa thấy Nhan Miểu yếu ớt hấp hối, hắn vội nói: "Nàng đã nôn ra rất nhiều máu, suýt nữa đã chết rồi! Sao ta có thể thấy chết không cứu, huống hồ chúng ta đã từng là phu thê mấy năm, dù sao cũng vẫn còn chút tình nghĩa chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!