Bên ngoài trời mưa lớn như thác đổ, A Thuận vội cầm ô tre theo sau.
Nghe thấy tiếng cửa mở, trong lòng Niệm Hạ dấy lên hy vọng, nàng định lên tiếng nhưng vừa thấy người ra liền im bặt.
Cuối cùng, chỉ còn lại sự kinh ngạc: "... Thế tử gia."
Mộ Dung Hành không phí lời, thấy chỉ có một mình Niệm Hạ, liền hỏi ngay: "Nhan Miểu đâu?"
Sự căng thẳng và quan tâm trong vô thức ấy khó lòng giả tạo, ngay cả Niệm Hạ đang ngẩn người cũng bị cảm xúc ấy khơi dậy, vội chỉ về phía chiếc xe ngựa dưới màn mưa cách đó không xa.
"Tiểu thư ở trong đó."
Nghe vậy, Mộ Dung Hành lập tức sải bước ra ngoài, A Thuận bám theo phía sau, cẩn thận che ô.
Niệm Hạ không màng toàn thân đã ướt đẫm, cũng vội vã chạy theo.
Trong xe ngựa phảng phất mùi tanh của máu, Xuân Quất đang khóc thút thít, cẩn thận lau máu quanh môi Nhan Miểu, nhưng máu quá nhiều, chẳng thể lau sạch.
Màn xe bị ai đó vén lên, một nam tử xa lạ bước vào, mang theo hơi nước lạnh lẽo của mưa, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Nhan Miểu, không nói một lời đã định ôm nàng đi.
"Ngươi là ai, dám cả gan động đến tiểu thư nhà ta!" Xuân Quất bản năng bảo vệ tiểu thư nhà mình, lớn tiếng quát.
Mộ Dung Hành chẳng muốn giải thích nhiều, Niệm Hạ thấy vậy bèn nhanh chóng bảo Xuân Quất: "Họ đến cứu tiểu thư, là người tốt."
Xuân Quất nửa tin nửa ngờ, Mộ Dung Hành lập tức đẩy tay nàng, bế ngang eo Nhan Miểu.
Hạt mưa không ngừng rơi xuống, thỉnh thoảng sấm chớp đùng đùng khiến ai nấy đều kinh hãi.
Những giọt mưa đập vào mặt ô, lộp bộp không đều nhịp, chỉ khiến lòng người thêm sốt ruột.
Đến khi đặt Nhan Miểu lên giường êm, lòng Mộ Dung Hành vẫn còn đập thình thịch.
Hắn chẳng thể tửởng tượng nổi cảnh nàng chết ngay trước mắt mình, khó khăn lắm mới gặp lại nàng, dù chẳng thể nói nhiều, chẳng thể gặp thường xuyên, chỉ cần nàng bình an là đủ.
Nhưng giờ đây, trong lòng bỗng dấy lên ngọn lửa dữ, khiến hắn muốn băm vằm kẻ đã làm nàng tổn thương.
"Gọi Sở Dược đến, bảo hắn khám thương cho... cho Nhan tiểu thư." Mộ Dung Hành trầm giọng ra lệnh, những từ quen thuộc lăn trên đầu lưỡi, cuối cùng lại đổi sang cách xưng hô xa lạ.
Chợt nhớ rằng nàng đã chẳng còn là Thế tử phi của hắn nữa.
A Thuận nhìn quanh gian phòng hỗn loạn, nhận lệnh rời đi.
Đêm nay e rằng có không ít việc phải làm.
Sở Dược luôn theo hầu tiền An Hòa Vương, từ sau khi lão vương gia qua đời mới về kinh theo Mộ Dung Hành. Không chỉ y thuật cao minh, mà còn đặc biệt giỏi các chứng bệnh nan y.
Niệm Hạ và Xuân Quất vội vàng lấy nước lau rửa cho Nhan Miểu, vừa xong liền nhận ra đã có người đưa đến y phục sạch cho họ thay.
Đợi đại phu đến, Mộ Dung Hành mới gọi Niệm Hạ đến phòng bên.
Lúc này, Niệm Hạ đi theo sau A Thuận, hắn dẫn đường cho nàng. Niệm Hạ hiểu, hẳn là Thế tử muốn hỏi về việc tiểu thư thổ huyết, nàng vẫn còn chưa biết có nên nói thật hay không.
Tiểu thư đã vì Thôi Nhị công tử mà thử thuốc, ngay cả Nhan gia chủ và Nhan phu nhân còn không hay biết vì nàng không muốn họ lo lắng. Nhưng Thế tử là chồng trước của tiểu thư, nay lại cứu nàng, nếu hỏi đến thì có nên nói hay không?
"A Thuận, ngươi biết Thế tử tìm ta có việc gì không?"
A Thuận cũng thấy khó xử, chủ tử không thích kẻ dưới đoán ý mình, chỉ đáp: "Chủ tử nay đã là An Hòa vương, ngươi vào đó đừng xưng hô sai."
Thì ra là đã phong vương, điều đó có nghĩa là lão vương gia đã mất, theo lý thì con cái phải giữ đạo hiếu ba năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!