Nhan Miểu không muốn nhìn thấy Mộ Dung Hành nên lời nói cũng chẳng hề giữ ý: "Mục công tử nhiều lần cứu người nhà Nhan gia ta, rốt cuộc là có mưu đồ gì?"
Trong chốc lát, người xung quanh Nhan Miểu đều yên lặng. Không hiểu tại sao nàng lại đối đãi với ân nhân cứu mạng không một chút tử tế đã đành, còn lên tiếng nghi ngờ.
Mộ Dung Hành hiểu trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc nên hắn không có phản ứng gì.
Thấy Nhan Miểu định tiễn người đi, Nhan nhị ca ngăn giữa hai người, lựa lòi khuyên nhủ: "Mục công tử đến đây là vì tìm Thôi Trạch Ngôn, là ta nhất quyết dẫn huynh ấy đến tiệc."
Nhan Huyền Cảnh vốn biết ít nhiều chuyện nhà họ Thôi, bèn nói: "Thôi gia chủ bỗng nhiên lâm bệnh nặng, Trạch Ngôn huynh mấy ngày nay đều ở nhà chăm bệnh, đóng cửa không tiếp khách, khó trách huynh tìm không thấy."
Thôi Trạch Ngôn đang chăm bệnh sao? Sao nàng lại chưa nghe nói gì, người dưỡng bệnh chẳng phải là Thôi Hạo Ngôn sao?
Xuân Quất đến báo rằng Thôi Nhị công tử muốn gặp nàng một lát, hiện đang chờ hành lang dưới đình.
Nhan gia chủ và phu nhân nhìn nàng với ánh mắt yêu thương: "Miểu Miểu, mau đi đi, đừng để y chờ lâu."
"Đúng đó Miểu Miểu, Thôi Nhị công tử vẫn mãi nghĩ đến muội, vết thương còn chưa khỏi đã vội đến thăm muội." Đại tẩu đúng lúc trêu chọc.
Ánh mắt Mộ Dung Hành trầm xuống, nhìn theo bóng dáng yêu kiều của nữ tử đang bước ra ngoài, nở nụ cười tự giễu. Rõ ràng nàng ngoài miệng thì kêu khổ sở mà vẫn tìm niềm vui mới.
Nói cho cùng, người đau lòng thật sự chỉ có mỗi hắn mà thôi.
Nhan Miểu vừa đi, Mộ Dung Hành bèn lấy cớ không khỏe, nhờ người đưa vào phòng nghỉ.
Đợi người hầu đi khỏi, hắn lập tức rời đi. Nhan gia không hổ là đại gia tộc trăm năm phú quý sánh ngang thiên hạ, chỉ riêng một khu vườn, đi chưa đầy trăm bước đã thấy bao nhiêu kỳ hoa dị thảo, hạc tiên nai lộc.
Hắn đi theo ký ức, vòng qua mấy chỗ mới tìm đến hành lang dưới đình như lời nha hoàn nói.
Trên đình, bóng cỏ xanh rợp bóng, không khí cực kỳ yên tĩnh, không có một chút tạp âm, hắn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại ở nơi không xa.
"Thương tích của huynh chưa lành hẳn, sao lại đến đây?" Giọng nữ tử mềm mại, có chút trách nhẹ, như đang nói sao nam nhân không biết tự chăm lo cho thân mình.
"Một ngày không gặp ngỡ ba năm, ta dưỡng thương chẳng bao lâu mà cảm thấy như cả đời đằng đẵng. Nếu không gặp muội, e rằng ta sẽ phát điên mất."
Da mặt Nhan Miểu mỏng, thật không ngờ Thôi Hạo Ngôn lại nói lời tình tứ đến mức buồn nôn như vậy khiến nàng ngượng ngùng, chỉ muốn tìm ch* k*n để trốn.
Thôi Hạo Ngôn kéo tay nàng che mặt xuống, chẳng để nàng có cơ hội từ chối, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Mặt Nhan Miểu lập tức đỏ bừng.
Ẩn trong bóng tối, Mộ Dung Hành chưa từng nghĩ Nhan Miểu có thể thân mật với người khác đến vậy, hắn chỉ cảm thấy có một cây kim vô hình đâm mạnh vào tim khiến hắn đau nhói.
Hắn bị làm sao vậy?
Thôi Hạo Ngôn còn được đà lấn tới, y muốn ôm nàng nhưng bị đôi tay đặt ngang eo ngăn lại, y thì thầm bên tai nàng: "Ta có thương tích trên người, muội đau lòng ta nhiều hơn chút đi."
Thương tích ấy là vì bảo vệ nàng mà có, nghĩ đến đây, Nhan Miểu bèn thả tay xuống, thân thể mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy y. Thôi Hạo Ngôn chỉ thấy vết thương tự nhiên đã lành hẳn, không kìm được mà thì thầm: "Miểu Miểu là linh dược của ta, có muội trong lòng, bao nhiêu thương tích đều lành cả."
Nhan Miểu chẳng tin lời đường mật của y, nàng chỉ thấy y ôm quá chặt, khiến nàng khó thở.
Nàng giãy giụa thoát không nổi, bèn vòng tay qua eo y, ngửa đầu hít lấy không khí. Nàng chợt nghĩ đến quyển sách thuốc trong tay: "Hạo Ngôn ca ca, huynh đang bị thương, thuốc vẫn phải uống, ta đã tìm cách giúp huynh trừ sạch độc tố rồi, tin là chẳng bao lâu sẽ có kết quả."
Lời thầm thì thân mật giữa đôi nam nữ như một chuỗi chú ngữ chói tai truyền vào tai Mộ Dung Hành.
Bàn tay đang bám trên hòn giả sơn từ bao giờ đã siết chặt, Mộ Dung Hành đột nhiên muốn lao lên kéo bọn họ ra, tốt nhất là cách xa đến mức không thể gặp mặt.
Hắn bị suy nghĩ của chính mình làm kinh sợ, khi lấy lại thần trí mới nhận ra mình đang làm gì. Hắn nghĩ bản thân có lẽ đã điên rồi, tự dưng bỏ nhiệm vụ sang một bên, chạy đến đây nghe Nhan Miểu cùng nam nhân khác chuyện trò.
Sau giả sơn, người đã rời đi, chỉ có một chỗ nhô ra nhiều năm không biết đã bị ai bóp vỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!