Chương 40: (Vô Đề)

Nhan gia rất coi trọng quy tắc, việc ăn mặc của các phu nhân cũng được yêu cầu nghiêm ngặt bởi khi ra ngoài, họ sẽ đại diện cho thể diện của gia tộc.

Nhưng vị Nhị phu nhân này, tuy trên người mặc gấm lụa thượng hạng, trên búi tóc lại chỉ cài vài chiếc trâm bạc giản đơn mà vẫn không kém phần phong thái của mỹ nhân.

Chỉ là, hơi quá giản dị.

Thời buổi này, các phu nhân quý tộc đều thịnh hành đeo các loại vòng tay màu sắc. Nhị phu nhân trông có vẻ vốn thích làm đẹp nhưng lại không đeo.

Phải biết rằng mấy hôm trước, Nhan phu nhân đã tặng mỗi phu nhân và tiểu thư trong gia tộc một đôi vòng, theo lý mà nói, để bày tỏ lòng cảm kích, giờ đây Nhị phu nhân nên đeo vòng trên cổ tay mới phải.

Nhan Miểu không nghĩ được nhiều bởi Nhị phu nhân nhanh chóng nắm tay nàng, ân cần nói những lời quan tâm.

Bàn tay của bà mềm mại, lúc nắm tay không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng vì Nhan Miểu vừa trải qua cơn hoảng sợ, cần được tĩnh dưỡng nên không ai ở lại lâu, chỉ chốc lát mọi người đã cáo từ ra về.

Niệm Hạ bưng tới chén thuốc an thần, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Vị Nhị phu nhân ấy quả thật rất đẹp, nô tỳ thấy còn xinh đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành."

Nhan Miểu nhận chén thuốc ấm đắng nhẹ, mỉm cười nói: "Bình Khê là nơi mỹ nhân như mây, quả thật rất đẹp."

"Ơ kìa!" Niệm Hạ kinh ngạc kéo tay phải của Nhan Miểu: "Tay tiểu thư từ khi nào lại dính son phấn, hôm nay nô tỳ không trang điểm cho tiểu thư mà!"

Nhan Miểu nhìn vết trắng nhàn nhạt trên tay, nàng đưa lên mũi ngửi nhẹ, quả nhiên có mùi hương hoa mẫu đơn thoang thoảng, nhưng bản thân nàng chưa từng dùng loại son phấn này.

Nàng ngước mắt, ánh mắt xa xăm, bất giác suy nghĩ sâu xa. Tiểu thư nhà quyền quý từ nhỏ đã được hầu hạ trang điểm, từng cử chỉ đều có ma ma bên cạnh nhắc nhở, rất khó để son phấn bám lên tay. Khi Nhị phu nhân nắm tay nàng, trên tay bà không thấy rõ vết son phấn.

Có lẽ là sơ ý thôi.

Xuân Quất ôm một chồng sách y thuật, vừa thở hổn hển vừa bước vào, mặt mày hớn hở còn chưa kịp bình ổn hơi thở đã muốn nói.

"Đại... Đại tiểu thư, A... A úi úi!"

Nhan Miểu và Niệm Hạ bật cười vì vẻ mặt đáng yêu của nàng: "Niệm Hạ, mau nhận lấy sách, rót cho Xuân Quất tách trà để nàng bình tĩnh lại."

Để giải trừ hết độc trong người Thôi Hạo Ngôn, Nhan Miểu đã tra cứu tất cả các phương thuốc giải độc trong tay nhưng vẫn chưa đủ, may mắn là trong sơn trang có một thư phòng cất giữ điển tịch, nàng nhờ Xuân Quất tìm kiếm sách y giải độc, quả nhiên bây giờ đã tìm được.

Xuân Quất uống một hơi trà để bình ổn hơi thở, vui mừng nói: "Đại tiểu thư, a ma đã đến, bà đang đi về phía viện của tiểu thư!"

A ma là vị nhũ mẫu từng biết rõ mọi chuyện trước khi Nhan Miểu mất tích. Nghe Xuân Quất nói vậy, nàng lập tức vén màn bước xuống giường, dù sao cũng là lão nhân đã từng chăm sóc nàng.

Vừa ra khỏi cửa viện, nàng liền thấy Tầm quản gia dẫn theo một lão phụ nhân tóc hoa râm, phía sau còn có một tiểu tư mang bao hành lý.

Lão phụ nhân tuy đã cao tuổi nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn, bản thân gọn gàng sạch sẽ, tóc búi gọn ghẽ, trên đầu cài hai cây trâm bạc, bước đi vững chãi.

Vừa thấy lão phụ nhân, trong lòng Nhan Miểu dâng lên cảm giác quen thuộc không thể tả.

Cách chừng mười bước, lão phụ nhân nheo mắt nhìn kỹ nàng, vừa khóc vừa bước tới: "Ôi, Đại tiểu thư của lão nô, người thực sự đã trở về rồi."

Tầm quản gia bận rộn công việc, đưa người tới xong lập tức cáo lui, cả đám người hân hoan cùng nhau tiến vào phòng.

Vị Dương ma ma này là nhũ mẫu hồi môn của Nhan phu nhân, từ khi Nhan Miểu chào đời đã đích thân chăm sóc nàng. Vì Nhan Miểu là nữ nhi duy nhất của gia chủ và Nhan phu nhân nên tuổi nhỏ đã được cả nhà yêu thương.

Khi sinh ra dung mạo nàng đã xinh xắn như ngọc, ngay cả Dương ma ma cũng muốn yêu thương nàng thêm vài phần. Thế nhưng vận rủi ập đến, đoạn thời gian Nhan Miểu mất tích, nhà Dương ma ma gặp chuyện, bất đắc dĩ phải xin nghỉ, sau khi nghe tin thì luôn tự trách, ôm lòng hổ thẹn.

"Nghe nói Đại tiểu thư bị thương khi đi tế lễ?"

"Đúng là như vậy, liên quan đến sự an nguy của cả gia tộc, phụ thân đích thân mang người điều tra, nghe đâu là vài tên giặc lén vào phủ quấy rối gây chuyện, phụ thân đã xử lý rồi."

"Vậy thì tốt, lão nô cũng yên lòng rồi." Dương ma ma tinh thần tuy tốt nhưng sức lực không còn như xưa, bà chỉ vào Xuân Quất đứng bên cạnh nói: "Từ trên xuống dưới nhà họ Dương đều được Nhan phu nhân chiếu cố nhiều, lão nô vô cùng cảm kích. Trong nhà cũng chỉ có đứa cháu này là còn lanh lợi, lão nô mong nó có thể chăm sóc tốt cho Đại tiểu thư."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!