Chương 39: (Vô Đề)

Nhan Miểu bị va chạm mạnh đến nỗi xương cốt như muốn rã rời, đặc biệt là lưng nàng lúc này đau nhói. Nàng nằm sấp trong xe ngựa, cố gắng điều hòa hơi thở.

Tai họa này đến quá đột ngột, khiến nàng trở tay không kịp.

"Đường tỷ! Đường tỷ không sao chứ?" Từ bên ngoài xe, tiếng gọi đầy lo lắng của Nhan Tử Khê vang lên.

Thôi Trạch Ngôn ra hiệu cho thị vệ đuổi đám đông hiếu kỳ xung quanh đi, tránh làm kinh động nữ tử trong xe.

Hắn ta không biết phải thể hiện cảm xúc gì, vui mừng, hối hận hay tiếc nuối? Tựa như mỗi một loại cảm xúc đều không phải thứ hắn nên có.

Ở Bình Khê, Nhan Miểu đáng lý ra phải gọi hắn ta một tiếng huynh trưởng.

Thật là mỉa mai, vị hôn thê từng bị Thôi Trạch Ngôn khước từ bấy lâu nay lại trở thành người trong lòng, nhưng nàng lại sắp phải gả cho đệ đệ của hắn ta.

Màn xe được vén lên, Thôi Trạch Ngôn làm ra vẻ bình tĩnh, đưa ra bàn tay thanh tú, giọng điệu ôn hòa: "Tiểu thư đừng sợ, mọi chuyện đã ổn cả rồi."

Giọng nói thanh nhã của nam tử đã xoa dịu nỗi sợ hãi của Nhan Miểu. Nhìn vào bàn tay trắng trẻo đó, nàng ổn định lại tinh thần, đặt tay lên ống tay áo của hắn qua chiếc khăn tay.

Thôi Trạch Ngôn thoáng ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó hiểu ra và khẽ mỉm cười đắng chát. Giờ đây nàng là vị hôn thê của Thôi Nhị, không có gì lạ khi nàng giữ khoảng cách như vậy.

Nhan Miểu được đỡ xuống xe, nàng thoáng sửng sốt trong khoảnh khắc khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Khoảnh khắc đó nhanh chóng bị Nhan Tử Khê bắt gặp.

Nàng ta nhanh chóng tiến tới, nhìn kỹ khắp người Nhan Miểu, vừa sợ vừa lo lắng: "Tỷ tỷ thực sự làm muội sợ chết khiếp, may mắn là không ai mất mạng."

"Ta không sao, chỉ là lưng hơi đau."

"Nàng bị thương à?" Thôi Trạch Ngôn nghe vậy liền muốn đưa tay xem xét, nhưng Nhan Miểu né tránh.

Lúc này, Nhan Tử Khê mới làm ra vẻ vừa nhìn thấy Thôi Trạch Ngôn: "Thì ra là Thôi gia đại công tử. Nghe người ta nói huynh đã trở về Bình Khê, không ngờ lại gặp ở đây. Cảm tạ công tử đã cứu giúp, Nhan gia chúng ta nhất định sẽ gửi tạ lễ đến phủ."

Thôi Trạch Ngôn chỉ nhìn Nhan Miểu, lo lắng cho vết thương của nàng: "Chỉ là việc nhỏ, không cần nhắc tới, nhưng có vẻ như Đại tiểu thư bị thương khá nặng."

Nhan Tử Khê quay lại, kéo Nhan Miểu lại gần: "Tỷ tỷ vẫn chưa gặp qua Thôi gia đại công tử, để muội giới thiệu một chút. Đây là trưởng tử của Thôi gia, cũng là huynh trưởng của vị hôn phu của tỷ đấy."

Dù đã sớm đoán được, thậm chí cũng lường trước tình huống sẽ phải gặp mặt nhau, nhưng khi thực sự đối diện, Nhan Miểu vẫn không tránh khỏi cảm giác mất tự nhiên.

"Đa tạ công tử đã cứu giúp."

"Không có gì, Đại tiểu thư nên mau đi khám đi." Thôi Trạch Ngôn không thể nói gì thêm, trong lòng vô cùng hối hận, nếu sớm gặp Nhan Miểu thì đã không lỡ mất mối nhân duyên này.

Hắn ta siết chặt bàn tay, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Ta đưa Đại tiểu thư đến y quán."

Lưng Nhan Miểu thực sự đau nhói, nàng rất muốn đến y quán ngay lập tức nên vội đáp: "Vậy phiền công tử rồi."

Đến y quán, nữ y sĩ dẫn nàng vào phòng khám. Trên lưng nàng là một mảng bầm tím xanh đỏ rõ rệt do cú va chạm, nữ y sĩ nhắc nàng cố chịu đau để bôi thuốc.

Thôi Trạch Ngôn đứng ngoài phòng, thể hiện rõ rằng nếu Nhan Miểu chưa ra, hắn sẽ không rời đi. Nhan Tử Khê tiến lại gần một chút, cười hỏi: "Đại công tử từ trước đến nay vốn không ưa đường tỷ của ta, thậm chí trong suốt nhiều năm còn nhiều lần từ hôn. Nay đường tỷ đã được như ý nguyện, cớ sao công tử lại đến làm thân? Ta cảnh cáo công tử, Nhan gia chúng ta không dễ để người khác tùy tiện xúc phạm."

Thôi Trạch Ngôn xiết chặt ngón tay, một lúc sau mới hạ giọng nói: "Ta hối hận rồi."

Gì cơ?

Nhan Tử Khê kinh ngạc vì câu nói của hắn, hắn thực sự có ý với Nhan Miểu.

Nếu đã như thế thì đẩy hắn một cái vậy.

Nhan Tử Khê cười: "Hối hận thì có ích gì, thiếp canh của đường tỷ và Thôi Nhị công tử đã sớm đặt vào từ đường tổ tiên Thôi gia rồi. Nếu tổ tiên không chấp nhận, hôn sự này sẽ khó mà thành."

Thôi Trạch Ngôn như được khai sáng, trong đầu vang lên câu nói "tổ tiên không chấp nhận" kia của Nhan Tử Khê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!