Chương 38: (Vô Đề)

Ấm sắc thuốc kêu ục ục, cả căn bếp ngập tràn mùi thuốc đắng, nhưng Nhan Miểu lại chẳng để ý.

Nàng như mất đi một phần ký ức rất quan trọng, trong đó có Nhan gia, Thôi gia và thậm chí có cả kẻ thù độc ác khiến nàng mất tích. Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, ký ức rời rạc thành từng mảnh vụn, khó mà nhớ lại.

"Tiểu thư!" Một cô bé tinh nghịch xuất hiện ở cổng viện, phấn khích vẫy tay về phía nàng. Cô bé mặc đồ màu cam, trông chừng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Khi cô bé định lao tới, Niệm Hạ liền ngăn lại.

Xuân Quất chớp mắt ngơ ngác: "Tỷ tỷ ơi, sao ngươi lại ngăn ta vậy?" Cô bé vẫn cố sức nhìn về phía Nhan Miểu.

"Đừng làm tiểu thư của ta sợ." Niệm Hạ đẩy tay cô bé ra, tránh để Nhan Miểu bị va phải.

Đã lâu Nhan Miểu không gặp cô bé nào hoạt bát như vậy, tâm trạng nàng nhẹ nhõm hơn chút. Nàng vẫy tay gọi cô bé lại, mỉm cười hỏi: "Muội tìm ta có chuyện gì?"

Xuân Quất cười rạng rỡ: "A ma bảo rằng người đã về, nên muội đến chăm sóc người."

"A ma là...?"

Xuân Quất nhanh nhảu: "A ma là bà nội của muội, cũng là bà đã chăm sóc người lúc nhỏ." Cô bé nhìn Nhan Miểu đầy mong đợi, chờ nàng nhớ ra.

Nhan Miểu cố gắng nhớ lại. Theo lời cô bé, bà nội cô bé hẳn là người nàng quen thuộc từ thuở nhỏ, chắc bà ấy được Nhan phu nhân cử đến chăm sóc nàng.

"Ta không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ."

Xuân Quất thất vọng, cô bé xị mặt nhưng rồi lại tươi cười: "Tiểu tỳ là Xuân Quất, họ Dương, a ma đã lớn tuổi, đi lại khó khăn, vài ngày nữa mới có thể gặp Đại tiểu thư."

"Nếu vậy, Niệm Hạ, ngươi đi chuẩn bị hai phòng cho Xuân Quất và a ma của cô bé."

Niệm Hạ vâng lệnh rời đi, Xuân Quất thấy nước thuốc sôi trào thì nhanh chóng lấy khăn nhấc nồi ra và rót thuốc vào chén.

Tay chân cô bé nhanh nhẹn, Nhan Miểu chưa kịp ngăn lại thì cô bé đã làm xong việc.

Xuân Quất hỏi: "Đây là thuốc cho Thôi Nhị công tử đúng không ạ?"

"Đúng vậy."

"Chả trách tiểu thư phải trông nom mãi. A ma có nói qua, hồi nhỏ Thôi Nhị công tử ăn nhầm đồ bẩn, suýt mất mạng. Khi đó ngài còn nhỏ nhưng nhất quyết ở bên Nhị công tử, ai đến cũng không kéo ngài đi được." Xuân Quất kể lại chuyện xưa, nhưng Nhan Miểu vẫn thấy rất lạ lẫm.

Xuân Quất mang thuốc tới cạnh nàng.

"Đây đều là a ma của muội kể sao?" Vị Dương ma ma này chắc chắn biết rõ chuyện của Nhan Miểu lúc nhỏ và những gì đã xảy ra ở Nhan thị nhiều năm qua.

Có bà ấy giúp đỡ, chắc chắn sẽ nhanh chóng làm sáng tỏ nhiều việc, thậm chí có thể tìm ra lý do nàng bị mất tích.

"Tất nhiên rồi, a ma của muội rất nhớ Đại tiểu thư. Năm ấy tiểu thư mất tích, a ma rất đau lòng, cứ tự trách mãi. Giờ Đại tiểu thư đã về, a ma cũng giải được khúc mắc trong lòng."

"Tội cho bà vẫn còn nhớ đến ta. Khi nào bà tới, ta sẽ đích thân đi gặp bà." Xuân Quất nghe nàng nói vậy thì vui mừng hẳn, a ma chắc cũng sẽ rất vui vẻ.

Sau khi Thôi Hạo Ngôn uống thuốc, sắc mặt y đã tốt lên nhiều, tóc cũng đã được chải lại và thay bộ y phục mới.

Từng nghe nữ tử vì người yêu mà chăm chút, không ngờ nam tử cũng vậy.

Nhan Miểu thấy buồn cười, trên thân còn đang mang thương tích, cũng không cần vất vả đến thế, dù sao thì trông vẫn y vẫn rất đẹp.

Thôi Hạo Ngôn dường như có chuyện muốn nói. Khi mọi người rời đi, Nhan Miểu ngồi xuống cạnh, nhẹ nhàng dùng khăn lau vết thuốc dính trên môi y.

"Miểu Miểu, huynh trưởng đã về nhà. Ta giờ trọng thương, không thể so với huynh trưởng còn khỏe mạnh, vẻ ngoài tiều tụy cũng không bì kịp hắn. Nhưng ta chỉ có một trái tim chân thành dành cho muội. Nếu muội đồng ý, sau này gặp nguy hiểm, hãy để ta gánh thay muội, như vậy cũng không hối tiếc." Y nắm tay nàng, đặt lên ngực, chân thành nói.

"Huynh nói gì vậy chứ, ta đã quyết dùng hết tất cả những thứ ta từng học để giải hết chất độc còn trong cơ thể huynh, không để huynh chịu thêm giày vò. Ta mong huynh sống khỏe mạnh, trăm tuổi thọ dài."

"Còn về hôn ước giữa ta và huynh—" Nhan Miểu chưa nói hết lời đã bị y siết chặt tay, có thể thấy được người nghe rất căng thẳng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!