Chương 37: (Vô Đề)

"Thôi Hạo Ngôn!"

Nhan Miểu gọi tên người trước mặt mình, nhưng y chỉ cố gắng nhếch miệng cười, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên tái nhợt, đôi môi vốn đỏ hồng giờ không còn chút huyết sắc nào. Chỉ có hàng chân mày nhíu chặt mới bộc lộ được nỗi đau đớn của y lúc này.

Rõ ràng đã bị thương nặng như vậy, nhưng y vẫn cố an ủi nàng: "Ta không sao."

Giọng nói yếu ớt, có chút run rẩy.

Thôi Hạo Ngôn gục xuống trong lòng Nhan Miểu, tựa lên đôi vai gầy yếu của nàng.

Nhan Miểu muốn kiểm tra vết thương của y nhưng bị y đưa tay ngăn lại, y nắm chặt tay nàng, như thể đây là cơ hội cuối cùng để nắm lấy.

Nàng hoảng sợ đến mức bật khóc, cuống cuồng gọi tên y.

Cuộc hỗn loạn nhanh chóng được dẹp yên, kẻ bắn tên trốn thoát một cách nhanh chóng và kỳ lạ, còn những sát thủ bị bắt đều uống độc tự vẫn, không ai còn sống sót.

Mãi đến khi đại phu đến, Nhan Miểu mới nhận ra rằng mình đã theo bước các tỳ nữ vào trong phòng.

Vết thương của Thôi Hạo Ngôn nằm ở lưng khiên y không thể nằm dựa, chỉ có thể dùng sức để giữ cơ thể ổn định và rút tên ra.

Sau khi kiểm tra vết thương, đại phu mở lời: "Xin tiểu thư hãy rời bước, để lão phu chữa trị cho Nhị công tử."

Nhan Miểu lập tức muốn đứng lên, nhưng nàng vừa động đậy, người bên cạnh liền rên lên một tiếng, dường như đã động đến vết thương. Nhìn kỹ lại, nam nhân đang bất tỉnh không biết từ lúc nào lại nắm chặt tay áo của nàng, không cho nàng rời đi.

Chuyện này...

Đại phu cũng cau mày, cố gắng kéo tay y nhưng không thể tách hai người ra được. Tuy nhiên, việc chữa trị là quan trọng, mà muốn làm người bệnh không tỉnh táo buông tay không hề dễ dàng.

"Xin tiểu thư hãy nhắm mắt lại, đừng nhìn." Nói xong, đại phu ra lệnh cho các thị vệ xung quanh nâng người Thôi Hạo Ngôn lên. Chiếc áo khoác màu xanh tre đã sớm bị máu thấm đẫm, không còn nhìn ra màu gốc.

Vừa cởi áo, mùi máu tươi trong không khí càng trở nên nồng nặc. Lông mi Nhan Miểu khẽ run, nàng biết là không nên, nhưng vẫn không nhịn được, lén mở mắt ra nhìn.

Thân thể của nam nhân rất trắng, nhưng kiểu trắng này trông rất không bình thường. Tuy thân hình rắn chắc, cơ bắp trên cánh tay nổi rõ, nhưng lưng y lại đầy máu, loang lổ những vết sẹo cũ từ roi đánh.

Cuộc sống của y không hề tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

Quả nhiên, hào quang của các đại gia tộc chỉ là cái vỏ, bên trong đều là sự tối tăm và xấu xa.

Đại phu nhanh chóng rút mũi tên ra và bôi thuốc, toàn bộ quá trình được thực hiện gọn gàng, dứt khoát. Người bị trúng tên không hề rên lên một tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh trên trán và đôi mày nhíu lại là dấu hiệu cho thấy nỗi đau đớn tột cùng mà y đang chịu đựng.

Chỉ liếc qua một cái, Nhan Miểu đã cảm thấy đau đớn thay cho y, lại nghĩ rằng mũi tên này vốn định nhắm vào nàng, nhưng Thôi Hạo Ngôn đã giúp nàng tránh khỏi tai họa.

Nàng nhất định phải điều tra rõ chuyện này, không thể để y chịu oan uổng.

Từng lớp băng trắng được quấn quanh vết thương, từ dưới xương sườn đi vòng qua eo rồi cố định lại.

Một lúc lâu sau, trong phòng ngập tràn mùi đắng của thuốc, một chén thuốc được rót vào miệng Thôi Hạo Ngôn, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của y dần dần hồng hào trở lại.

Nhìn thấy đại phu thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng của Nhan Miểu cũng dịu lại.

"Nhị công tử bị thương rất nặng, tuy không trúng chỗ hiểm nhưng mũi tên cắm rất sâu. Nếu tiểu thư có lòng, hãy chăm sóc y nhiều hơn. Nếu y có sốt, hãy cho y uống chén thuốc này." Đại phu căn dặn xong, chỉ để lại đơn thuốc rồi mang theo hộp thuốc của mình rời đi, bên ngoài còn rất nhiều người của Nhan gia đang bị thương chờ ông chữa trị.

Ở lại trên núi không phải cách lâu dài, ban đêm nơi đây sương gió nặng nề, không thích hợp để dưỡng thương. May mắn thay, Nhan Huyền Cảnh nhanh chóng sắp xếp kiệu và những võ sĩ khỏe mạnh đến đón bọn họ về. Những người bị thương của Nhan gia đều được sắp xếp ở một viện yên tĩnh trong trang viên để dưỡng thương, những người bị hoảng sợ cũng được an ủi.

Trong chính sảnh, Nhan gia chủ đang rất tức giận, ông hạ nhiều mệnh lệnh liên tiếp, yêu cầu tăng cường bảo vệ và truy tìm kẻ ám sát.

Nhan Miểu thức đến gần nửa đêm, nàng đợi cho tới khi Thôi Hạo Ngôn ngủ say mới rời đi.

Vừa cởi bỏ bộ trang phục phức tạp thì gia nhân tới báo rằng Thôi gia Đại công tử đến thăm. Huynh trưởng hỏi nàng có muốn ra gặp mặt không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!