Nhan Miểu nghe y chậm rãi nói: "Chiếc ngọc bội đen này là vật thân cận của ta, cũng là biểu tượng của tộc trưởng nhà họ Thôi. Nhưng ta càng muốn đem nó tặng cho muội."
Chiếc ngọc bội này là tín vật của tộc trưởng Thôi thị, một vật quý giá như thế, nàng không thể nhận.
Lời từ chối chưa kịp thốt ra thì tay của nàng đã bị bàn tay ấm áp của nam nhân bao trọn, "Miểu Miểu, dẫu chiếc ngọc này chẳng sánh bằng tâm ý của ta, nhưng nó vẫn đại diện cho một tấm lòng. Khi muội trở về Bình Khê, những người đó sẽ kiêng nể muội đôi chút vì chiếc ngọc bội này, muội nhất định phải nhận."
Nàng mang thân phận Đại tiểu thư của nhà họ Nhan trở về Bình Khê ắt sẽ gây chấn động, trong tối ngoài sáng không biết bao nhiêu kẻ ganh tị với quyền lực trong tay nàng. Ngọc bội của Thôi Hạo Ngôn chính là thứ để trấn áp.
Nếu ai dám làm hại nàng, dù có chạy đến chân trời góc bể cũng sẽ bị người nhà họ Thôi tìm ra.
Như thế, những kẻ kia khi muốn động thủ cũng phải cân nhắc vài phần.
Nhan Miểu cũng nhận ra tác dụng của chiếc ngọc bội nên không từ chối nữa, để mặc Thôi Hạo Ngôn đeo nó vào thắt lưng nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của nam nhân, Nhan Miểu đột nhiên tò mò về thời thơ ấu của họ, "Hạo Ngôn ca ca, khi còn nhỏ chúng ta đối xử với nhau như thế nào?"
Thôi Hạo Ngôn nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng, im lặng hồi tưởng.
"Khi nhỏ, muội rất thích chơi trốn tìm, ta và huynh trưởng, cùng mấy tỷ tỷ của muội đều chơi cùng muội, lần nào muội cũng trèo lên cây lựu."
Nhan Miểu không ngờ khi bé mình lại hoạt bát đến thế.
"Muội rất thông minh, lần nào cũng là người cuối cùng bị tìm ra."
Đó là vì mấy vị ca ca cưng chiều nàng, cố ý nhường nhịn.
"Ở Bình Khê có một con suối tự nhiên, chúng ta thường xuyên đến đó chơi, bắt cá, nướng tôm, kết vòng hoa, đó đều là những việc muội thích làm khi nhỏ."
Nhan Miểu nghe lời y nói, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh một tiểu nha đầu đi chơi cùng mấy đứa bé lớn hơn.
"Khi còn nhỏ muội rất nghịch ngợm, hoàn toàn khác với bây giờ."
Nam nhân qua gương mặt nàng dường như thấy được hình ảnh nàng trong quá khứ.
Nhan Miểu bị ánh mắt lộ liễu ấy làm cho không tự nhiên, nàng nghiêng người về sau, bàn tay chạm vào chiếc chăn mềm mại, chủ động kéo khoảng cách với y. Nàng chui vào chăn, gò má đã đỏ bừng: "Ta đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, muốn chợp mắt một lát, huynh cũng mau về nghỉ đi."
Nhìn vẻ e thẹn của nàng, Thôi Hạo Ngôn dịu dàng đắp kín chăn cho nàng, trước khi đi còn đốt hương an thần.
"Muội nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ lại đến thăm." Giọng nói thanh mát như nước vang lên trong phòng, tiếp theo là tiếng cười nhẹ bị che khuất bởi tiếng cửa đóng.
Từ lúc được cha cứu về nuôi lớn cho đến khi lấy chồng, nàng chỉ từng tiếp xúc gần gũi với mỗi Mộ Dung Hành. Đối với những người khác, nàng luôn giữ khoảng cách, chưa từng thân mật như vậy.
Nhưng Thôi Hạo Ngôn đối xử với nàng quá mức đặc biệt, khi nàng bị lạc chỉ mới năm sáu tuổi, còn y cũng chỉ khoảng mười tuổi, làm sao đã có tình cảm nam nữ?
Huống chi, từ nhỏ người đính hôn với nàng là ca ca của y...
Hương an thần thoang thoảng khiến lòng nàng tĩnh lặng, chẳng mấy chốc nàng đã chìm vào giấc ngủ say.
Đêm nay trong mơ không còn những tiếng chửi rủa the thé, nhưng Nhan Miểu vẫn ngủ không yên, như thể có ai đó thì thầm bên tai suốt đêm. Người ấy dường như có bao nhiêu tơ tình cũng không nói hết, cho đến khi ánh sáng vàng óng của bình minh lấp lánh trên mặt biển, tiếng thì thầm ấy mới dần biến mất.
Trong phòng còn vương lại một chút mùi bách nhè nhẹ, không chút che giấu, đầy tính xâm lược.
Thuyền của Mộ Dung Hành theo sát ngay sau thuyền của nhà họ Nhan, sáng sớm nay hắn nhận được bức thư do bồ câu đưa tới, là Thôi Trạch Ngôn bảo hắn nhanh chóng đến Bình Khê. Hai người tuy không hòa thuận nhưng đều nên có mặt tại Bình Khê để đồng tâm hiệp lực làm việc cho hoàng đế.
Vết thương của hắn đã ngừng chảy máu, nhưng để hoàn toàn bình phục không phải chuyện một sớm một chiều, thế nhưng hắn vẫn phải nhanh chóng hội ngộ với Thôi Trạch Ngôn.
Hắn định nhân lúc mọi người còn đang say ngủ mà lặng lẽ rời đi.
Thời gian vẫn còn sớm, ngoài mấy tên thị vệ trực đêm đang gật gù ngủ gật, hầu như không thấy bóng người bên ngoài. Mộ Dung Hành dứt khoát leo từ boong tàu xuống, vốn nghĩ hắn sẽ rơi xuống nước, ai ngờ mũi chân của hắn chạm nhẹ nhàng mặt nước, thân hình phi nhanh rồi đáp xuống chiếc thuyền phía sau một cách vững vàng, màn sương mỏng bao phủ che giấu chiếc thuyền rời khỏi dòng nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!