Chương 32: (Vô Đề)

Bàn tay trắng ngần của nữ tử bị phụ nhân xinh đẹp nắm chặt, bà lo lắng kiểm tra khắp người nàng, đến khi chắc chắn nàng không bị thương mới ôm lấy ngực, thở phào nhẹ nhõm.

"Thật là làm nương sợ muốn chết!"

Từ khi Nhan Miểu bị lạc, Nhan phu nhân đã mắc phải bệnh sợ đi thuyền. Lần này vì tìm nàng mà gắng sức lên thuyền, vốn tưởng khi gặp lại con gái bệnh này sẽ hết. Nào ngờ vừa lên thuyền không bao lâu, thân thể của bà đã chịu không nổi, suýt ngất đi.

Từ lúc lên thuyền đến giờ, bà vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi.

Được mẫu thân yêu thương thực sự là một cảm giác tuyệt diệu, giống như một giấc mộng đẹp.

"Nương ơi, con không sao." Nhan Miểu khẽ vỗ tay Nhan phu nhân, ân cần hỏi: "Phụ thân con thế nào rồi?"

"Phụ thân con vẫn ổn, may là gặp được những người võ công cao cường." Nhan phu nhân nói đến bọn người Mộ Dung Hành.

"Nghe nói tùy tùng của vị công tử đứng đầu có kể, dạo gần đây bọn cướp hoành hành nên bọn họ chuyên hộ tống các thương đoàn."

Nhan Miểu trong lòng dâng lên nghi hoặc, người đang êm đẹp làm Thế tử lại chạy đến nơi xa xôi này để trừ gian diệt cướp, lẽ nào có ẩn tình gì.

Bỗng nhiên, Tầm vô cùng lo lắng từ bên ngoài chạy vào trong, hành lễ với mấy người trong phòng rồi nói: "Phu nhân, vị công tử ấy đã trúng độc, tình trạng rất nguy cấp, gia chủ muốn phu nhân mang thuốc giải tới."

Nhan phu nhân là chủ mẫu, quản lý mọi việc trong nhà, thuốc giải độc quý giá luôn được Nhan gia chuẩn bị sẵn và do bà cất giữ.

Trong lòng Nhan Miểu chợt lo lắng, Mộ Dung Hành trúng độc rồi?

Hắn là vì cứu mình mà bị thương.

Thôi Hạo Ngôn nhìn thấy sắc mặt Nhan Miểu không tốt, liền nói: "Đại phu nhân mau đi đi, chỗ này đã có ta chăm sóc Miểu Miểu."

Nhan phu nhân nhìn qua hai người, thấy họ hợp ý, bà gật đầu hài lòng, nói: "Hạo Ngôn, Miểu Miểu giao cho ngươi, ngươi phải chăm sóc nàng thật tốt."

Thôi Hạo Ngôn mỉm cười ôn hòa, đáp: "Hạo Ngôn tuân mệnh."

Nhan phu nhân rời đi, Nhan Miểu cố gắng chút lấy lại chút sức lực, muốn kéo tấm chăn lông cáo lên người, nhưng chưa kịp làm gì thì có một bàn tay khác đã đỡ trước.

Bàn tay ấy dài và mạnh mẽ, đầu ngón tay thon gọn, sạch sẽ. Nhan Miểu còn thấy rõ những mạch máu ẩn dưới lớp da trắng.

Thôi Hạo Ngôn nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, y thuận thế ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như chỉ cần tiến thêm một chút, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của y.

Mùi hương dịu dàng trên người y nhanh chóng bao trùm lấy nàng.

Nhan Miểu ngả người ra sau, muốn tách ra một chút, vì sợ hắn quá gần, bèn tìm một chủ đề để nói.

"Ta nghe nha hoàn nói huynh có huynh trưởng."

Lời vừa dứt, khí chất ôn hòa trên người hắn liền biến mất phân nửa, Thôi Hạo Ngôn nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc lòa xòa bên tai nàng, chậm rãi đáp: "Đúng vậy, nhưng muội không cần lo lắng, người có hôn ước với muội bây giờ là ta."

Hai chữ "là ta" được hắn nhấn mạnh, như muốn cố ý khẳng định điều ấy.

Nhưng Nhan Miểu không có ý muốn nói về chuyện này, nàng chớp mắt, nói ra suy đoán của mình: "Huynh trưởng của huynh có phải tên là Thôi Trạch Ngôn không?"

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng, Thôi Hạo Ngôn mỉm cười nhạt, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: "Phải."

"Ồ." Nàng đoán đúng, Thôi Trạch Ngôn, Thủ phụ được chúng quan kính ngưỡng tại kinh thành, chính là trưởng tử của Thôi thị ở Bình Khê.

Nghe nói họ đã từng lớn lên cùng nhau, hẳn cũng đã từng quen thuộc, nhưng Thôi Trạch Ngôn lại không nhận ra nàng, mà lại xem nàng như người khác.

Chẳng trách hắn ta lại muốn từ hôn, có thể thấy hắn ta là một người tốt, là một người có lý tưởng cao xa.

"Làm sao vậy, muội nhớ ra điều gì chăng?" Thôi Hạo Ngôn rất mong nàng sẽ nhớ lại những chuyện lúc nhỏ, đối với y, đó đều là những ký ức quý báu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!