Núi Vũ Vụ là một ngọn núi bị cô lập, bốn bề đều bị dòng sông bao quanh. Con đường thủy này rất ít người qua lại, hầu như chỉ có những người đến núi Vũ Vụ để bái tế.
Lúc ấy, theo bên cạnh Tạ Thừa đều là những gia nhân trung thành đã theo ông nhiều năm. Họ tản ra tìm kiếm khắp nơi nhưng không phát hiện bất kỳ con thuyền nào khác.
Tiểu nữ hài như thể đã xuất hiện từ hư không.
Một đứa bé trắng trẻo, mũm mĩm, vừa được cứu lên thuyền liền lên cơn sốt cao. Tạ Thừa hiểu rất rõ cảm giác này, đó chính là biểu hiện đau đớn nhất khi thê tử của ông trút hơi thở cuối cùng.
Ông không muốn trải qua điều đó thêm lần nữa, bèn bỏ ra một số tiền lớn mời vị đại phu giỏi nhất để chữa trị cho cô bé.
Cũng vào thời gian ấy, ông gặp được Lăng Nhiên, người được gọi là "Độc Y."
Tạ Thừa phát hiện trên người Nhan Miểu có một ngọc bội và túi hương được thêu tên nàng, tựa như ông trời đã ban phước, cô bé ấy lại có cùng họ Nhan với thê tử của ông.
Khó mà nói đây không phải là mối duyên tiền định.
Tạ Thừa chăm sóc không rời Nhan Miểu suốt mấy tháng trời vì nàng còn quá nhỏ, thường xuyên gặp ác mộng, không thể rời người khác một khắc nào.
Ngày Nhan Miểu tỉnh lại, đôi mắt nàng cong cong, lảnh lót gọi ông một tiếng: "Cha!"
Đó là lần đầu tiên Tạ Thừa sinh ra tham muốn cá nhân, đứa trẻ ngoan như vậy, chắc chắn là phúc lành trời ban cho ông.
Nhan Miểu khi ấy vừa ngoan ngoãn vừa dính người, ngoài nỗi sợ nước và người lạ lúc ban đầu, nàng không có điểm gì không tốt.
Tạ Thừa gọi người đã cử đi tìm cha nương ruột của Nhan Miểu trở về, quyết định nuôi dưỡng nàng như con gái ruột.
Ông dùng số tiền lớn để bịt miệng những người biết chuyện, để họ rời xa Vĩnh An, sau đó Lăng Nhiên xuất hiện, lấy danh nghĩa của ông mang Nhan Miểu trở về Tạ gia.
Nói đến Lăng Nhiên, hắn chính là huynh trưởng của thê tử Tạ Thừa. Hai huynh muội đều bẩm sinh yếu ớt, bạc mệnh.
Chỉ có điều, Lăng Nhiên chọn con đường khác thường, không muốn sống một cuộc đời tầm thường, đã học được những thuật độc kỳ lạ.
Suốt đời hắn chỉ có một điều tiếc nuối, đó là không có ai để truyền thụ lại độc thuật của mình.
Hắn đến Vĩnh An để bái tế em gái, khi đó hắn đã phát hiện ra Nhan Miểu. Lúc đó, nàng nghịch ngợm nên đã lén ăn phải độc dược do Lăng Nhiên chế, suýt chút nữa mất mạng. May thay, họ đã kịp tìm được giải dược cứu được mạng nhỏ của nàng.
Kể từ đó, Lăng Nhiên đã tuyên bố rằng nàng phải làm đồ đệ của hắn trước, sau đó mới được làm con gái của muội muội hắn.
Ban đầu Tạ Thừa không muốn, nhưng Lăng Nhiên nói rằng ông không thể bảo vệ nàng cả đời, nàng cần phải học những kỹ năng tự vệ.
Cuối cùng, Tạ Thừa đành chấp thuận.
Thế nhưng, ông làm cha chưa tròn bổn phận, không thể giúp nàng tìm được một người xứng đáng để gửi gắm.
"Giờ đây, cha nương ruột của con đã tìm đến, họ là Nhan thị ở Bình Khê, gia tộc giàu có nhất triều ta suốt trăm năm qua. Sau khi về đó, con sẽ trở thành Đại tiểu thư cao quý, không ai dám khinh thường con."
Tạ Thừa biết rõ thế lực của Nhan thị Bình Khê, cũng hy vọng con gái đã được ông nuôi dưỡng hơn mười năm có thể nhận được sự bảo vệ tốt hơn.
Ông còn nghe nói rằng, chủ nhân Nhan gia đã định sẵn hôn sự cho Nhan Miểu từ thuở nàng còn nhỏ. Người được Nhan gia xem trọng, chắc hẳn là một nam tử có phẩm hạnh ưu tú.
Nghe những lời của Tạ Thừa, Nhan Miểu hiểu được ý của ông. Ông muốn nàng trở về, muốn nàng rời khỏi gia đình mà nàng đã gắn bó suốt mười mấy năm qua.
"Con muốn mãi mãi ở bên cha, con không muốn quay về, nơi ấy toàn là người lạ."
"Đứa con ngốc nghếch này, Nhan thị Bình Khê đều là máu mủ ruột thịt của con, sao lại là người lạ được?"
Nhan Miểu nắm chặt vạt áo trước gối, lòng không cam nguyện.
Tạ Thừa xoa đầu nàng, nở nụ cười từ ái: "Nhan thị Bình Khê là gia tộc trăm năm, tiểu thư sinh ra ở đó chẳng kém gì công chúa trong cung, thậm chí còn tốt hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!