"Không tệ." Hắn nếm thử xong liền khen một câu.
"Vi Vi ba năm không về, vậy mà vẫn nhớ được món ăn mà Hành nhi thích, thật là có lòng."
Nguyễn Vi Vi che miệng cười khẽ: "Cô mẫu không cần ghen tị, Vi Vi biết cô mẫu thích bánh mã thầy và bánh phù dung bát trân nên đã bảo nhà bếp làm rồi."
Vương phi làm bộ muốn đánh nàng: "Con bé này, giờ đã dám trêu ta rồi."
Nguyễn Vi Vi liền trốn sau lưng Mộ Dung Hành, cười cầu xin tha thứ: "Cô mẫu tha mạng, Vi Vi không dám nữa."
Mấy người trò chuyện rôm rả, cũng coi như náo nhiệt.
Nhan Miểu nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng họ đã lâu không gặp nhau, tình cảm từ thuở nhỏ không thể so sánh với người mới như nàng được. Vương phi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, ngoài trừ bản thân nàng, tất cả mọi thứ đều rất ổn.
Bữa ăn khiến Nhan Miểu cảm thấy dạ dày không dễ chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây để về uống một bát canh nóng.
Nàng lén lút quan sát Mộ Dung Hành, chờ hắn đứng dậy để có thể đi cùng.
Hắn cũng đã mệt cả ngày, giữa đôi mày lộ rõ sự mệt mỏi. Nhan Miểu nhìn hắn với ánh mắt đầy thương cảm, nghĩ rằng sẽ về giúp hắn xoa bóp giảm bớt căng thẳng. Mộ Dung Hành uống khá nhiều rượu, lúc này đã có chút say, hắn đặt chén trà xuống, xoa xoa huyệt thái dương, lông mày nhíu lại, dường như muốn rời đi.
Nhan Miểu ra hiệu bằng ánh mắt cho Niệm Hạ đứng sau, chủ tớ hai người cũng chuẩn bị rời khỏi.
Ai ngờ Nguyễn Vi Vi thấy vậy, cất giọng trong trẻo: "Hành ca ca không khỏe sao? Chỗ muội có thuốc mỡ giảm đau đầu, còn có cả những bức tranh chữ muội sưu tầm cho huynh, không bằng Hành ca ca đến chỗ muội ngồi một lát."
Bên ngoài trời đã đầy sao, một cô nương chưa xuất giá lại đề nghị phu quân của người khác đến chỗ mình, điều này thật không hợp lễ nghi.
Nhưng trừ nàng ra, dường như không ai thấy có gì không đúng, cứ như đó là chuyện rất bình thường.
Nàng sợ Mộ Dung Hành sẽ đồng ý, ngay lúc đó, nàng nghe chính giọng mình vang lên. Nàng cố gắng kiềm chế sự căng thẳng bên trong và tỏ ra bình tĩnh: "Phu quân bận cả ngày bên ngoài, có lẽ mệt rồi, hay là, về sớm nghỉ ngơi đi." Vậy mà nàng lại chủ động tranh giành.
Hai năm gả vào phủ, Nhan Miểu từng thấy nhiều người tặng phụ nữ cho Mộ Dung Hành, nhưng hắn chưa từng nhận ai. Khi đó nàng còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng giờ đây, nàng cũng bắt đầu tranh giành, chỉ vì người kia chính là ánh trăng sáng trong lòng hắn.
Nàng lo sợ Mộ Dung Hành sẽ bỏ rơi mình.
Nguyễn Vi Vi có chút bất ngờ khi Nhan Miểu dám tranh giành với mình, nàng ta nhìn nàng, nụ cười mỉa mai nơi khóe miệng như đang chế giễu nàng không tự lượng sức.
Những mâu thuẫn giữa thế hệ trẻ, Vương phi xưa nay không xen vào, tất cả đều tùy Mộ Dung Hành quyết định.
Hắn sinh ra với đôi lông mày kiếm, mắt sáng như sao, lúc này đôi mắt phượng bị hàng mi nửa khép che phủ, không thể thấy rõ được cảm xúc của hắn.
Rõ ràng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Nhan Miểu lại cảm thấy như cả một nén nhang dài. Rồi nàng nghe hắn nói: "Nàng về trước đi, ta còn có chuyện cần bàn với Hoa Ninh."
Hắn đã từ chối nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, Nhan Miểu chỉ cảm thấy cổ họng mình vừa khô khốc vừa nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Nàng không còn nhớ mình rời đi như thế nào, chỉ biết rằng bóng lưng của hai người họ, dù hòa vào màn đêm những vẫn đủ làm chói mắt nàng.
Trận đối đầu đầu tiên giữa chính thất và ánh trăng sáng sau khi Hoa Ninh trở về kết thúc với việc Nhan Miểu rời đi trong nhục nhã.
Không bao lâu sau, đám người hầu mới vào phủ đều đã biết phải lấy lòng ai và không nên lấy lòng ai.
Trở về Kiêm Gia viện, Nhan Miểu cảm thấy dạ dày cồn cào, cá sống lạnh lẽo khiến nàng khó chịu vô cùng, cuối cùng không thể nhịn được mà "ọe" một tiếng, nôn ra dưới gốc cây du.
Niệm Hạ đứng sau vỗ nhẹ lưng nàng, đau lòng nhìn phu nhân nhà mình, miệng vẫn lẩm bẩm: "Những nha hoàn cản nô tỳ nhìn rất lạ mặt, mười phần thì chắc tám, chín phần là người của Quận chúa Hoa Ninh. Chúng ta đâu có trêu chọc gì nàng ta, sao nàng lại muốn làm khó phu nhân như vậy?"
Còn có thể vì lý do gì nữa, câu trả lời tối nay đã quá rõ ràng.
Lần đầu gặp mặt, nàng quá ngây thơ, nghĩ rằng chỉ cần vẻ ngoài hòa nhã là không có địch ý. Nàng quên mất rằng những nữ nhân trong gia tộc quyền quý là những người giỏi đóng kịch nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!