Nam nhân thoáng ngẩn ra, tựa như nghĩ đến điều gì rồi lại mỉm cười mà giải thích: "Nhan thị chủ cùng phu nhân, đương nhiên chính là song thân của Miểu Miểu."
Có lẽ do hai chữ "song thân" quá đỗi chấn động, khiến nàng trong chốc lát quên đi cách xưng hô của nam nhân này đã thay đổi.
Nàng cúi đầu bước đi, bên ngoài không nói gì, trong lòng lại trỗi lên vô số nghi vấn.
Cha nàng trước giờ luôn nói rằng mẫu thân đã qua đời vì bệnh trọng khi nàng còn nhỏ, bởi cha không thể buông bỏ nên mới để nàng mang họ Nhan của mẹ. Nàng luôn nghĩ mình sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, chỉ tiếc rằng ông trời không công bằng.
Nhưng giờ đây bỗng dưng xuất hiện một đám người nói nàng là đại tiểu thư, nói về cha nương ruột của nàng.
Trong phút chốc, nàng không thể chấp nhận.
Nam nhân tiếp tục nói: "Khi còn nhỏ, chúng ta thường chơi đùa cùng nhau, nàng còn nhớ chăng?"
Y nói rất chân thành, dường như thật sự hy vọng nàng còn nhớ.
Nhưng trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, ký ức về tuổi thơ chỉ là những bát thuốc đắng ngắt và hình ảnh cha không ngừng ngày đêm chăm sóc, không có chút ký ức nào khác.
Nàng lắc đầu, nam nhân cũng chỉ khẽ cười, "Không sao, sau này vẫn còn cơ hội."
Y dịu dàng giúp nàng gạt những cành hoa sang bên, vừa đi vừa nói: "Năm nàng năm tuổi, chẳng may bị lạc mất, Nhan thị chủ và phu nhân đã tìm nàng suốt nhiều năm. Mỗi lần nhận được tin tức về nàng đều dốc toàn lực đi tìm, nhưng lần nào cũng vô vọng. May thay, trời cao không phụ lòng người, cuối cùng hôm nay cũng tìm được nàng."
Nhìn vẻ mặt và nghe giọng nói của hắn, nàng có chút xúc động trong lòng, nhưng điều khiến nàng lo lắng hơn cả là người cha đã nuôi dưỡng nàng.
"Cha ta bệnh tình thế nào, bây giờ ra sao?"
Nam nhân cũng biết chút ít, bèn kể hết cho nàng, "Tạ lão gia chẳng may bị thương ở tay, đã mời thầy thuốc giỏi nhất đến khám, chỉ ít ngày nữa sẽ khỏi."
Nghe nói cha bị thương ở tay, lòng Nhan Miểu chợt bồn chồn, nàng vô thức bước nhanh hơn, vượt qua cả người nam nhân trước mặt.
Nam nhân tự xưng là Hạo Ngôn lắc đầu cười nhẹ, rồi cũng bước theo sau.
Khi vừa bước vào đại sảnh, nàng thấy trên chủ vị là một nam nhân trung niên đầy uy nghiêm, y phục chỉnh tề như bậc quý tộc. Bên cạnh là một phụ nhân xinh đẹp đang lo lắng nhìn về phía nàng, còn nam nhân trung niên kia thì nhẹ nhàng an ủi bà.
Ánh mắt Nhan Miểu giao nhau với quý phu nhân xinh đẹp kia, khuôn mặt bà tràn ngập niềm vui sướng lẫn trong nước mắt vì tìm lại được điều đã mất.
Bà chống tay vào bàn gỗ, gấp gáp đứng dậy, ánh mắt tràn đầy kích động nhìn nàng. Dù nghẹn ngào không nói nên lời nhưng ánh mắt của bà vẫn chăm chú vào Nhan Miểu, như thể sợ nàng sẽ biến mất trước mắt mình.
Một cảm xúc lạ lùng dâng lên trong lòng Nhan Miểu, rất kỳ diệu, cũng rất... chua xót.
Nàng không biết phải nói gì, chỉ nghe thấy giọng của nam nhân bên cạnh: "Nhan thị chủ, phu nhân, Nhan Miểu đã trở về."
Phu nhân xinh đẹp kia lập tức bước nhanh về phía nàng, bà đi vội vã đến mức suýt ngã, miệng chỉ kịp thốt lên: "Miểu Miểu."
Giọng gọi "Miểu Miểu" ấy giống hệt tiếng kêu ai oán xé lòng trong giấc mộng của nàng.
Gần như ngay lập tức, nàng biết chắc đây chính là nữ tử trong mộng.
Phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giọng nức nở nói: "Miểu Miểu, ta là nương của con, thuở nhỏ con thích nương nhất mà."
Thì ra... nàng vẫn có mẫu thân.
"Là lỗi của ta, chính ta đã để lạc mất con." Nhan phu nhân vừa khóc vừa nói, "Ta không dám cầu con tha thứ, chỉ cần được gặp con một lần, ta đã mãn nguyện rồi."
Lúc này, Nhan thị chủ cũng bước tới, nhìn thấy thê tử đang khóc nghẹn và con gái vừa tìm lại được, ánh mắt ông đầy cảm xúc: "Miểu Miểu, ta là cha của con."
Ban đầu khi quý phu nhân xinh đẹp tự xưng là mẫu thân, Nhan Miểu chỉ ngỡ ngàng và bối rối, nhưng khi Nhan thị chủ nói rằng ông là cha, điều này khiến nàng bừng tỉnh.
"Ta có cha." Nàng nói rất kiên định, không để bất kỳ ai có thể chất vấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!