Chương 28: (Vô Đề)

"Thế tử vẫn vô tình vô nghĩa như ba năm trước." Việc bỏ rơi thê tử khiến Thôi Trạch Ngôn không hề coi trọng Mộ Dung Hành, cho rằng hắn chẳng có chút khí khái nam nhi, không đủ tư cách gánh vác trách nhiệm. Từ sau khi Nhan Miểu rời đi, hắn ta đã phái nhiều người tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn tay không trở về.

Mộ Dung Hành cười lạnh một tiếng. Ý định của Thôi Trạch Ngôn đã quá rõ ràng, Bình Khê là nơi hắn ta quen thuộc, muốn làm điều gì ở đó thì dễ như trở bàn tay.

"Nếu ta không nhầm, Thôi đại nhân cũng đã hai mươi tư tuổi rồi. Lần này về cố hương nên tranh thủ hoàn thành chuyện hôn sự đã định sẵn của mình đi, cũng để đại nhân bớt phải ngày ngày lo chuyện nhà người khác." Hắn châm chọc vì Thôi Trạch Ngôn quá lo chuyện bao đồng.

Mỗi lần hai người giao đấu, không tránh khỏi lại vì một người.

Sắc mặt Thôi Trạch Ngôn khẽ thay đổi, đáp lời ngay: "Chuyện gia sự của ta, không cần Thế tử bận tâm."

"Vậy ư? Bản Thế tử rất muốn uống rượu mừng của đại nhân, đến lúc đó nhất định sẽ có đại lễ dâng tặng!"

Trong khi trò chuyện, hai người đã đi đến cổng cung. Mộ Dung Hành nhận roi ngựa từ tay thị vệ, nhanh nhẹn leo lên ngựa. Trên lưng ngựa, thân hình oai hùng, tuấn tú của hắn bừng bừng khí thế nhìn thiên hạ.

Thôi Trạch Ngôn cũng không hề kém cạnh: "Đó là điều hiển nhiên."

Vừa khi Mộ Dung Hành rời đi, một tiểu tư hối hả chạy đến, là người từ phủ Thôi Trạch Ngôn.

Chỉ nghe thấy tiểu tư thở hổn hển nói: "Công tử, ở bản gia (*) có gửi tin khẩn, muốn ngài lập tức về ngay!"

(*) Bản gia: nhà gốc của dòng họ.

Nhanh chóng quay về, điều này chỉ xảy ra khi trưởng bối trong nhà lâm bệnh hoặc có biến cố lớn. Thôi Trạch Ngôn lập tức ra lệnh cho thuộc hạ thu xếp hành trang, sau khi trình tấu lên bệ hạ, quyết định đi tới Bình Khê trước Mộ Dung Hành.

Từ kinh thành đến Bình Khê, dù nhanh nhất cũng phải mất gần một tháng.

Nhưng Mộ Dung Hành lại chẳng vội vã, sắp xếp mọi việc cho thuộc hạ rồi mãi đến nửa tháng sau mới khởi hành.

Ngày hắn rời đi, Hoa Ninh muốn theo cùng nhưng bị hắn lạnh lùng từ chối.

"Ngươi thân thể yếu đuối, đường đi lần này xa xôi lại trắc trở, chi bằng ở lại chăm sóc mẫu phi."

"Nhưng mà..." Nhưng nàng ta lo sợ sẽ có nữ nhân khác.

Ba năm trước họ vốn nên thành thân, thế nhưng lại có tin từ biên cương truyền đến rằng An Hòa Vương qua đời. Là con trưởng của An Hòa Vương, Mộ Dung Hành tự mình dẫn đoàn đưa linh cữu về, vì quá thương đau mà nhiều lần ngất đi.

Theo lễ nghi tông pháp, Mộ Dung Hành phải giữ tang ba năm. Vì vậy, hôn sự đã bị trì hoãn mãi cho đến nay vẫn chưa thành.

Tuy vậy, bệ hạ vẫn trọng dụng hắn, để hắn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trong triều.

Tính toán thời gian, Mộ Dung Hành cũng đã hết tang kỳ nên Hoa Ninh muốn nhanh chóng thành thân.

Hoa Ninh thích hắn, nhưng hắn luôn đối xử với nàng ta rất nhạt nhẽo, có lễ mà không hề quá phận.

Nếu không phải vì Vương phi yêu cầu, hắn sẽ không bao giờ đến thăm nàng ta. Nhưng đôi khi hắn lại bất chợt quan tâm khiến người ta sinh ra ảo giác rằng hắn thực sự yêu nàng ta.

Những người hầu trong Lăng Tiêu Các đều nói Thế tử đối xử với nàng ta rất tốt, nhưng nàng ta luôn cảm thấy có điều gì đó rất lạ lùng.

Sự tốt đẹp của hắn, giống như được che giấu dưới một âm mưu quỷ kế.

Từ sau khi lo liệu xong tang sự của An Hòa Vương, sức khỏe của Vương phi ngày càng yếu dần, nhiều việc trong phủ đều do Mộ Dung Hành tiếp quản.

Chuyến đi Bình Khê lần này, hắn dự định đi nhanh về nhanh, bởi trong kinh thành vẫn còn nhiều việc quan trọng đang chờ hắn giải quyết.

Đêm trước khi rời đi, hắn đã tìm gặp Quốc sư, hai người nói chuyện đến quá nửa đêm, mãi đến khi trăng treo cao giữa bầu trời hắn mới rời đi.

--

Đây đã là năm thứ ba Nhan Miểu sống ở Lam Trạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!