Niệm Hạ lập tức sai tiểu nha hoàn đi mời Vương phi và Thế tử.
May mắn nàng đã có dự liệu từ trước, sau khi vị đại phu kia rời đi liền mời một vị đại phu khác vào phủ.
Vị đại phu này tuy trẻ tuổi nhưng từ nhỏ đã say mê y học, người đời thường gọi y một tiếng "Y Si".
Tạ An mang theo hòm thuốc vội vã chạy đến, theo sau là một tiểu đồng lanh lợi.
Vừa thấy Tạ An, Niệm Hạ như nhìn thấy cứu tinh: "Tạ đại phu, phu nhân ngã rồi, vẫn đang ra máu không ngừng!"
Niệm Hạ nhanh trí, vừa thấy phu nhân ngã xuống đất liền lập tức gọi người mang cáng tới để đưa nàng về phòng.
Trong phòng toàn mùi máu tanh nồng nặc, Nhan Miểu đã bất tỉnh, trán nàng ướt đẫm mồ hôi, tóc bết dán sát vào mặt, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cắn chặt đến chảy máu.
Tạ An bắt mạch xong, lập tức lấy một viên thuốc an thai cho nàng uống.
Việc cấp bách trước mắt là phải cầm máu ngay, thuốc của y chỉ có tác dụng tạm thời.
Nghĩ đến điều gì, y đứng dậy hỏi: "Niệm Hạ cô nương, trước đó ngươi có nói đã thu thập được dược liệu quý Ngọc Lan San, hiện giờ có không?"
Niệm Hạ không chút do dự đáp: "Có, vốn dĩ hôm nay sẽ giao tới, nhưng người hái thuốc trên đường gặp trở ngại, nói hôm nay sẽ tới phủ, tính giờ thì cũng sắp đến rồi."
"Tốt, quả nhiên là thần dược cứu mạng. Nếu có Ngọc Lan San, Tạ mỗ dám đảm bảo phu nhân sẽ bình an vô sự."
Nghe lời Tạ đại phu, trong lòng Niệm Hạ dấy lên tia hy vọng, ngay lúc đó Vương phi cũng đã tới, lập tức thể hiện phong thái chủ mẫu, chỉ huy đám hạ nhân làm việc một cách gọn gàng.
Thấy cảnh này, Niệm Hạ bèn liều lĩnh chạy ra ngoài, đợi dược liệu tới sẽ lập tức mang đến Kiêm Gia viện.
Việc giao nhận dược liệu, chỉ mình nàng nắm rõ.
Trên con đường trước cửa vương phủ, một đại hán cưỡi ngựa phóng nhanh tới, vừa đến trước phủ An Hòa Vương thì dừng lại. Đại hán xuống ngựa, tay cầm một gói thuốc đến cổng phủ, nhưng bị người giữ lại. Hắn giải thích: "Ta tìm cô nương tên Hạ ở phủ các ngươi."
Đây chính là kế hoạch của Cẩm Thư, cũng là mưu lược này đã gây nên một mạng người.
Nhận được tin tức, Cẩm Thư lập tức chạy tới, nhìn thấy người đứng trước cửa thì trong lòng thầm thở phào, may mà chưa bị lộ.
Ả mỉm cười bước tới, giải thích với đám lính gác: "Hộ vệ đại ca, người này đến tìm ta."
Vị hộ vệ thường ngày cũng quen với người hầu bên cạnh chủ tử, nhận ra đây là người của Quận chúa Hoa Ninh, liền gật đầu cho phép hai người gặp mặt.
Cẩm Thư đưa đại hán ra một chỗ vắng người.
"Hạ cô nương, đây là vị thuốc cuối cùng, sau khi ngươi nhận được, hợp tác của chúng ta coi như kết thúc."
Cẩm Thư lấy từ tay áo ra một túi tiền đưa cho hắn: "Đa tạ ngươi."
Đại hán hiền lành gãi đầu, nhận lấy túi tiền, lắc lắc thấy nặng trĩu.
Làm ăn với nhà quyền quý quả nhiên tốt, tiền trả đủ, lại còn có thêm thưởng.
Nhìn đại hán rời đi, Cẩm Thư cũng định quay về.
Đúng lúc đó, Mộ Dung Hành cưỡi ngựa đen phóng về tới phủ, trên mặt không lộ rõ cảm xúc nhưng quanh người toát ra hàn khí, tuyệt đối không thể xem là điềm lành.
Hắn vừa trở về từ hoàng cung, hoàng đế đã ban cho hắn một đạo thánh chỉ.
Trong lòng hắn không rõ vui hay buồn, chỉ nghĩ đến người con gái mềm yếu ở nhà, trong tim hắn nhói lên một chút.
Nhưng hắn cũng không để tâm lắm, nghĩ chỉ là do mấy ngày nay mệt nhọc, cơ thể không khỏe mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!