Chương 25: (Vô Đề)

Gián điệp rõ ràng vẫn chưa hồi phục sau nỗi kinh hoàng ấy, y run rẩy toàn thân, miệng mấp máy nhưng không thể nghe thấy lời y nói, dường như bị kinh hãi đến mức mất cả tiếng nói.

Thân thể lẫn tinh thần y đã đạt đến cực hạn, rõ ràng không thể tra hỏi thêm điều gì, chẳng còn điều gì để thẩm tra nữa.

Mộ Dung Hành khẽ cười khinh bỉ, nhẹ giọng nói: "Thế gian này có hay không có Mộ Dung Hành, là do ta quyết định." Khóe môi hắn nhếch lên, như đang mỉa mai sự ngu ngốc của kẻ kia.

Ngay sau đó, âm thanh bén nhọn của lưỡi đao xuyên qua không khí vang lên. Gián điệp bị giam trên giá gỗ tuôn ra một ngụm máu tươi, nhìn Mộ Dung Hành với ánh mắt đầy ngờ vực. Chỉ trong giây lát, đầu y rũ xuống, chỉ còn nghe tiếng máu rơi tí tách.

Máu nóng văng lên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của Mộ Dung Hành, tựa như những đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ rực nở rộ, quỷ dị ma mị.

Nửa khuôn mặt của nam tử ẩn trong bóng tối, nửa còn lại phơi bày dưới ánh sáng, trắng đen thiện ác đan xen nhưng tất cả đều là hắn.

Hắn cứ đứng lặng lẽ ở đó, cảm nhận trái tim cuồng loạn trong lồng ngực, từng chút một bình tĩnh lại.

Cánh tay dài khẽ vung, thanh kiếm xoay tròn trong không trung, cuối cùng được A Thuận đón lấy một cách vững vàng.

Vài bóng đen như những hồn ma lặng lẽ bước vào, dưới sự chỉ đạo của A Thuận, mang thi thể đi mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

"Chủ nhân, thuộc hạ lập tức cho người điều tra thân thế kẻ này."

Mộ Dung Hành khẽ nhấc tay, ngón tay nhè nhẹ cử động, A Thuận liền hiểu ý ngay.

Là thuộc h* th*n tín nhất, hắn sẽ huy động toàn bộ mạng lưới tình báo để truy tìm và tiêu diệt bất kỳ ai có nguy cơ gây hại cho chủ nhân.

"Thuộc hạ còn có một việc muốn bẩm báo."

"Nói đi." Bàn tay trắng nõn cầm lấy khăn lau đi vết máu trên mặt, Mộ Dung Hành vẫn mang dáng vẻ thư thái của một quân tử, dường như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh.

A Thuận từ trong tay áo lấy ra một chiếc đoạn mũi tên đã gãy, trên đó còn vết máu đã khô từ lâu.

"Người của chúng ta phát hiện Đào y sư bên cạnh Quận chúa Hoa Ninh nhiều lần dẫn người ra khỏi kinh thành, hành tung của họ vô cùng kỳ quặc, nhưng lại chỉ mua một ít dược liệu. Thuộc hạ cảm thấy chuyện này có điều đáng ngờ."

"Vậy thì cứ tiếp tục theo dõi, tìm hiểu rõ ràng bọn họ đang làm gì."

"Dạ!"

---

Những dược liệu mà đại phu yêu cầu, Nhan Miểu đã mua được một phần nhưng số lượng rất ít. Một số loại dược liệu trong đó nàng đã từng nghe qua nhưng chưa từng thấy, nàng biết đó là những vị thuốc giải độc rất tốt. Nhưng chứng hàn của nàng vốn do hàn khí sinh ra, chứ không phải vì trong cơ thể có độc.

Tuy nhiên nàng không rành y thuật, chỉ tình cờ biết được một số loại độc, có thể xem mạch người bị trúng độc, đều nhờ vị tiên sinh kỳ lạ kia dạy bảo. Ông ấy nói dạy nàng để nàng không bị hại, nhưng trong quá trình học, nàng đã chịu không ít khổ cực.

Những dược liệu này rất quý giá, dù không dùng để chữa chứng hàn thì cũng có thể chế chúng thành thuốc giải độc, phòng khi cần đến.

Trong Kiêm Gia viện, Niệm Hạ vẫn đang than thở vì dược liệu vừa đắt vừa ít, nhưng tay nàng ấy lại không ngừng phân loại và sắp xếp chúng.

"Phu nhân, khi những thứ còn lại đến nơi, chúng ta có thể mời đại phu đến điều phối thuốc để điều dưỡng cho người." Là nha hoàn thân cận của Nhan Miểu, đương nhiên Niệm Hạ hy vọng chủ nhân một đời bình an, thân thể khỏe mạnh.

Nhan Miểu mỉm cười, tay trái đặt lên bụng, tính toán thời gian, đã gần ba tháng rồi nhưng nàng vẫn chưa lộ bụng. Chỉ cần nghĩ đến việc có một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên trong cơ thể mình, trên gương mặt nàng liền hiện lên nét cười không thể che giấu.

Đứa bé này là điều nàng mong mỏi đã lâu, là món quà quý giá mà trời cao ban tặng.

Kiêm Gia viện thanh bình yên ả nhưng trong Lăng Tiêu Các lại rối loạn vô cùng.

Vương phi vừa rời đi, nha hoàn bên cạnh Hoa Ninh liền viện cớ Quận chúa thích yên tĩnh mà đóng kín cửa viện, ngay cả đội hộ vệ do Mộ Dung Hành phái tới cũng bị chặn ngoài.

Đào y sư vội vã trở về với mấy gói thuốc trong tay, nhìn thấy Hoa Ninh hôn mê bất tỉnh, hơi thở yếu ớt liền lập tức bảo nha hoàn mang dược liệu đi sắc thuốc.

"Lấy máu hươu xanh và băng lân làm dẫn, thêm nước sắc lên, khi băng lân tan thì lập tức mang cho Quận chúa uống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!