Chương 24: (Vô Đề)

A Thuận lần này không dám chần chừ nửa câu, không nói một lời mà thành thật nhanh chóng xoay người điều khiển xe ngựa, con ngựa chạy vui vẻ, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc mà thôi.

Quay lại chỗ cũ, A Thuận dừng xe một cách vững vàng, chưa cần đợi lệnh của Mộ Dung Hành, đã nhanh tay đặt sẵn ghế, nghiêng người giúp hắn nâng màn lên, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, xin mời."

Mộ Dung Hành muốn đá hắn một cái xuống khỏi càng xe, thật mất mặt!

Gió nhẹ thổi qua, lay động những cành dương liễu xanh biếc, nhành cây mảnh mai rung rinh trong gió. Bên cạnh, Nhan Miểu đang nói chuyện rất vui vẻ với Thôi Trạch Ngôn.

"Đa tạ Thôi công tử đã cứu giúp lần trước." Nàng cúi người hành lễ, cảm tạ một cách đúng mực.

"Phu nhân khách khí rồi, chính là cô nương bên cạnh phu nhân tình cờ gặp ta nên ta mới đến, hơn nữa, tiểu nha hoàn Niệm Hạ cũng đã thay phu nhân cảm tạ ta rồi." Hai người đồng thời nhìn về phía Niệm Hạ, nha đầu mỉm cười, bộc lộ vài phần lanh lợi.

"Phu nhân chớ để trong lòng, ân tình thế gian có đi có lại, lần này là ta tình cờ gặp được, nếu là người khác chắc hẳn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ là Mộ Dung Thế tử… quả thực đã có chút quá đáng." Hắn không nhắc đến ân tình trước đó, coi chuyện này bình thường như không có gì.

"Việc nhà của bản Thế tử, không đến lượt người ngoài xen vào." Không biết từ khi nào Mộ Dung Hành đã đến, một tay kéo lấy tay Nhan Miểu không buông.

Thôi Trạch Ngôn bình thản chào hỏi: "Thế tử an khang."

An khang? Ngươi không có ở đây mới là an khang.

"Nói xong rồi chứ? Nếu xong rồi, chúng ta đi thôi." Quả thật nàng và Thôi Trạch Ngôn cũng chẳng còn lời nào để nói nên chỉ gật đầu nhẹ.

Thấy nàng gật đầu, Mộ Dung Hành liền kéo tay nàng đi về phía xe ngựa, bước đi nhanh gọn, chẳng màng đến việc nàng có theo kịp hay không.

Nhan Miểu cảm thấy hơi thất lễ, liền quay đầu mỉm cười với Thôi Trạch Ngôn, đối phương cũng nhẹ nhàng cúi đầu đáp lễ.

Cổ tay đột nhiên bị kéo mạnh, Nhan Miểu biết rằng Mộ Dung Hành đang tức giận.

Phía sau, Niệm Hạ vội vã cúi đầu hành lễ cáo biệt Thôi Trạch Ngôn, Thôi Trạch Ngôn nói với nàng ấy: "Lô dược liệu đó đã được gửi gấp, chắc không lâu nữa sẽ đến tay các ngươi."

Nghe hắn nói vậy, Niệm Hạ vui mừng khôn xiết, dược liệu về đến nơi, thân thể phu nhân sẽ được điều trị, nàng liền cúi đầu tạ ơn thêm lần nữa: "Niệm Hạ thay mặt phu nhân đa tạ công tử."

Thôi Trạch Ngôn cười vui vẻ: "Không cần cảm tạ, mau đi đi!"

Giúp nàng, không cần phải cảm ơn.

Lần này, khi Nhan Miểu lên xe ngựa, không có ai giúp đỡ, Mộ Dung Hành chỉ đứng lạnh lùng một bên, thân thể chắn ngang không cho A Thuận đang muốn đi lên hầu hạ không đến gần được.

Nàng cũng đang giữ trong lòng một nỗi buồn bực, không cần ai giúp, tự mình bước lên ghế, dựa vào vách xe một cách khó nhọc.

Mộ Dung Hành là người như vậy, vui thì ân cần vài phần, còn khi không vui thì lập tức phát tiết cơn giận.

Yêu sủng, tủi thân mà nàng nhận được đều phụ thuộc vào hắn.

Ban đầu, Nhan Miểu nghĩ rằng dần dần rồi sẽ quen, nghĩ rằng hắn là quan trong triều, công vụ bận rộn, nàng là thê tử của hắn phải nên cảm thông nhiều hơn, nhẫn nhịn và bao dung là chuyện đương nhiên.

Nhưng kể từ khi gặp Thôi Trạch Ngôn, nàng nhận ra rằng hắn ta cũng là quan trong triều, nhưng Thôi Trạch Ngôn lại đối xử với mọi người nhã nhặn, từ tốn, chưa bao giờ nổi giận vô cớ. Hơn nữa, hắn ta luôn giữ thái độ ôn hòa, lời nói dễ nghe như cơn gió xuân thoảng qua, dễ chịu và thoải mái. Nếu không có sự giúp đỡ của hắn ta, có lẽ đứa bé này của nàng cũng khó giữ được.

Nhan Miểu ngồi trong góc xa nhất của xe ngựa, Mộ Dung Hành bước vào, nàng giả vờ ngẩn ngơ, không thèm nhìn hắn.

Rõ ràng bên cạnh còn có bộ y phục mới mua hôm nay, rõ ràng khi ra ngoài vẫn còn rất vui vẻ, mà tại sao khi trở về lại cau có như vậy?

Xe ngựa khẽ rung lắc, lướt đi êm ái trên đường, Mộ Dung Hành tiếp tục đọc những lá thư được trình lên, nhưng hồi lâu vẫn chỉ dừng lại ở bức thư trong tay.

Một lát sau, hắn cũng nhận ra có điều không ổn, trực tiếp ném thư vào hộp đựng. Đúng lúc đó, cơn gió mạnh thổi qua, những tờ thư "phạch phạch" bay như những cánh bướm, tản ra khắp xe ngựa.

Giữa những mảnh giấy bay lượn, nàng bắt gặp ánh mắt của Mộ Dung Hành, hắn dường như không hề lo lắng về việc thư bị thất lạc.

Nhan Miểu lập tức tránh ánh mắt đó, vô thức giơ tay đóng cửa sổ, thu nhặt những tờ giấy, đặt chúng về lại vị trí cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!