Chẳng bao lâu, Đào y sư bên cạnh Hoa Ninh liền bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị như thể đã hay tin về chuyện xảy ra nơi này.
Hắn đưa ra một vật, đó là một chiếc bình sứ nhỏ, dùng để đựng thuốc trị thương.
Đào y sư trước tiên hành lễ theo phép tắc, sau đó từ tốn nói rõ mục đích vì sao hắn đến đây.
"Tại hạ vô lễ quấy rầy, chỉ vì hôm nay khi kê đơn thuốc cho Quận chúa, phát hiện một số loại thuốc rất độc hại cho phụ nữ, đặc biệt là những người mang thai. Lại nghe tin phu nhân thế tử bị hại nên vội vã tới đây, việc này liên quan đến danh dự của Quận chúa, tại hạ không dám sơ suất, xin Vương phi nghiêm khắc thẩm vấn, giúp phu nhân đòi lại công lý."
Ma ma bên cạnh Vương phi nhận lấy bình sứ, bên trong là bột thuốc giống hệt loại bột tìm thấy trên người bà bếp.
Nguyệt Nhi nhìn chiếc bình quen thuộc, trong lòng chợt chùng xuống, xem như xong đời.
Thấy nàng ta còn chưa nhận tội, Vương phi mời Đào y sư đến kiểm tra, kết quả cho ra là hoàn toàn giống nhau.
Nguyệt Nhi toàn thân như suy sụp, chỉ nhờ có bà hầu bên cạnh giữ lại mới không ngã quỵ xuống.
"Tiện tỳ to gan, còn không nhận tội!" Lão ma ma quát lớn.
Chỉ thấy Nguyệt Nhi quỳ trên đất, áo quần ướt đẫm mồ hôi lạnh, thất thần nói: "Ta… nhận tội."
Mộ Dung Hành xoa xoa trán, ra hiệu cho A Thuận: "Đưa nàng ra ngoài."
Lúc này, khóe môi Nhan Miểu nở một nụ cười châm biếm, hóa ra là nàng tự đa tình.
Dụ Nhã và Tu Tấn bên cạnh trao nhau ánh mắt, Tu Tấn khẽ gật đầu.
Quả thực địa vị của Quận chúa Hoa Ninh không tầm thường!
Người bên ngoài tản ra, Vương phi bước vào nói rất nhiều lời an ủi, chẳng qua chỉ là bảo nàng an tâm, dưỡng thai cho tốt. Nhan Miểu đều mỉm cười đáp lại, Vương phi cũng quan tâm hỏi thăm Dụ Nhã vài câu, nói rằng trong phủ đãi ngộ không chu đáo.
Dụ Nhã chỉ nói may mà nàng uống thay, không có gì nghiêm trọng, nếu như Nhan Miểu uống phải, có lẽ giờ này viện đã chật cứng đại phu.
Lời ám chỉ đâm sâu vào lòng Vương phi và Mộ Dung Hành, không ai cảm thấy dễ chịu.
Thời gian gần đây Vương phi vẫn chăm sóc Hoa Ninh, vừa mới nới lỏng sự quản lý đối với người hầu lại xảy ra sự việc lớn như vậy, lập tức gọi quản gia và những người quản lý trong và ngoài viện tới để nghe chỉ thị.
Sau khi Vương phi rời đi, Dụ Nhã cũng tìm cớ rời khỏi, Nhan Miểu không yên tâm về nàng nhưng cũng không thể ngăn cản, đành nhờ Niệm Hạ tiễn nàng một đoạn.
Trong viện, những người có mặt đều đã rời đi, chỉ còn lại Mộ Dung Hành và Nhan Miểu.
Nhan Miểu nắm chặt khăn tay, lặng lẽ ngồi trên giường, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, nàng nghe Mộ Dung Hành nói: "Lần này là ta sơ suất, lần sau sẽ không thế nữa."
Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt sáng trong đầy sự ngạc nhiên, không ngờ hắn lại biết nhận lỗi, một người cao ngạo như hắn lại có thể thừa nhận sai lầm với nàng.
"Ừ." Nàng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ gật đầu.
"Thời gian này bận rộn công vụ, chờ qua đi, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài dạo chơi."
Đôi mắt của Nhan Miểu bỗng trở nên sáng rực, kết hôn với Mộ Dung Hành hai năm, lần đầu tiên hắn nói muốn đưa nàng ra ngoài, nàng vội vàng đáp: "Được, nghe theo phu quân."
Để tránh sự việc tương tự tái diễn, Mộ Dung Hành đặc biệt sắp xếp người bảo vệ nàng, mọi thứ mang vào từ bếp đều được kiểm tra kỹ càng.
Những sắp xếp của hắn, Nhan Miểu đều nghe theo, nhưng khi hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng thì Nhan Miểu mới nhận ra nàng đã không còn chìm đắm, trong lòng trào dâng một nỗi bi thương, nàng vẫn không thể quên được lời người hầu trong phủ đã nói về việc làm thế thân.
Hắn giờ đây đang ở trước mặt, sao không hỏi hắn một câu.
Nàng không dám hỏi thẳng, chỉ có thể hỏi một cách gián tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!