Chương 20: (Vô Đề)

Nhan Miểu khẽ siết chặt tay đặt trên đùi, làm sao có thể như vậy được, nàng không tin.

Bà bếp vẫn tiếp tục: "Phu nhân, xin người tin nô tỳ. Thật sự là cô nương Như Sương bên cạnh Thế tử, nàng ta đã cho nô tỳ mười lượng bạc, bạc vẫn còn giấu dưới giường nô tỳ."

Một cơn ớn lạnh tràn dâng trong lòng Nhan Miểu. Quả là một nước cờ độc, hòng đẩy tội sang kẻ khác.

Hoa Ninh chẳng những muốn trừ bỏ đứa bé này, mà còn muốn đuổi Như Sương, quả thật là một mũi tên trúng hai đích.

Chẳng lẽ chuyện hôm nay sẽ kết thúc như vậy sao?

Sắc mặt của Vương phi cũng không tốt, bởi Như Sương là người bà đưa tới. Giờ lại muốn hại cháu đích tôn của bà, đúng là tiện tỳ hèn hạ, chủ nhân đối đãi tốt một chút thì liền lên mặt, không biết điều.

"Người đâu, mang Như Sương tới đây cho ta! Đồng thời lục soát phòng của bà bếp!"

Ngay khi Vương phi ra lệnh, một bóng người nhanh chóng biến mất.

Hôm nay, khi Nhan Miểu cho người mời Mộ Dung Hành về phủ, hắn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thê tử của hắn thường ngày kiệm lời, ít chuyện, giờ lại đang mang thai, càng ít khi ra ngoài, chỉ ở nhà an tâm dưỡng thai.

Quả không ngoài dự đoán, vừa bước vào Kiêm Gia viện, hắn đã thấy cả viện đầy người.

Thời gian gần đây, vì Mộ Dung Hành mải mê công vụ, ít khi về nhà nên Như Sương đã chăm sóc bữa ăn cho hắn, ba bữa mỗi ngày nàng ta đích thân chuẩn bị rồi mang đến. Mộ Dung Hành không có yêu cầu gì đặc biệt về việc ăn uống, có cơm ăn là được, hắn luôn nghĩ rằng là Nhan Miểu đã nhờ nàng mang đến.

Mỗi lần nàng mang tới đều là A Thuận nhận, nàng ta cũng khó lòng thấy được mặt hắn, nhưng Như Sương vẫn cam lòng làm vậy.

Ai ngờ hôm nay, khi chuẩn bị mang cơm trưa đến, Mộ Dung Hành lại bất ngờ trở về. Như Sương vui mừng chạy đến đón, vội vàng theo sau hầu hạ.

Ai ngờ vừa bước vào Kiêm Gia viện, nàng ta đã bị hai bà tử lực lưỡng đè xuống, áp giải tới trước mặt Vương phi.

"Nói, tại sao lại muốn hại cháu đích tôn của bản Vương phi?" Sự uy nghiêm của Vương phi lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.

Như Sương hoang mang, tội nghiệp nhìn về phía Thế tử cầu cứu, nhưng hắn chỉ ngồi trên chiếc ghế mà người hầu mang tới, khẽ hỏi Nhan Miểu ngồi bên: "Thân thể nàng không sao chứ?"

Hôm nay Nhan Miểu vô cùng tức giận, cũng không muốn hành lễ, liền lấy cớ khó chịu mà ngồi trên ghế.

Mộ Dung Hành không để ý, chỉ nghe giọng nàng nhẹ nhàng nhưng tràn đầy lo lắng: "Thiếp không sao, là Dụ Nhã tỷ tỷ đã thay thiếp chịu họa, giờ tỷ ấy vẫn nằm mê man trên giường, không biết phải làm sao cho phải."

Liên quan đến tiểu thư của Thượng thư phủ, nhất định phải có lời giải thích rõ ràng.

Vương phi cũng không ngờ chuyện này lại liên quan đến tiểu thư của Thượng thư phủ, lập tức ra lệnh điều tra kỹ càng.

Mộ Dung Hành day day huyệt thái dương, đêm qua hắn không nghỉ ngơi tốt, có chút không thoải mái.

Nhưng hắn vẫn an ủi: "Đừng lo, ta sẽ xử lý ổn thỏa."

Bên kia, Như Sương cắn răng không nhận tội. Việc nàng ta không làm, đương nhiên nàng ta sẽ không nhận. Giống như bà bếp kia, Như Sương cũng bị Vương phi phạt hai mươi roi.

Lúc này, Tu Tấn mang theo đơn thuốc do lão đại phu kê, lấy thuốc từ tiệm thuốc về. Khi đi ngang qua, hắn chắp tay hành lễ rồi vội vàng vào phòng cho Dụ Nhã uống thuốc.

Khi Tu Tấn rời đi, Mộ Dung Hành liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

Nhan Miểu lo lắng, nàng vội vào trong thăm Dụ Nhã. Thuốc lão đại phu kê là loại pha nước uống, vừa chát vừa đắng, Dụ Nhã nhất quyết không chịu uống, phải nhờ Tu Tấn dỗ dành mới chịu uống hết.

Thuốc vừa uống xong, sắc mặt của nàng liền khá hơn nhiều.

Nhan Miểu ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thuốc này chỉ có thể tạm thời giảm bớt triệu chứng, cần phải uống liên tục trong mười ngày mới có thể hoàn toàn trừ khử khí lạnh trong cơ thể. Cũng may là nàng ấy uống không nhiều, nếu không sẽ thật sự ảnh hưởng đến việc sinh con sau này.

Bên ngoài cuộc tra hỏi vẫn tiếp tục, chỉ khác là từ Vương phi chuyển sang Mộ Dung Hành.

"Thế tử, xin Thế tử tin nô tỳ. Mấy ngày nay, nô tỳ một lòng lo liệu việc ăn uống của ngài, không dám sai sót chút nào, hơn nữa việc ăn uống của phu nhân không phải do nô tỳ quản lý, sao nô tỳ có thể hạ độc được chứ!" Từng câu từng chữ thấm đẫm nước mắt, tha thiết cầu xin nhưng nam tử đứng đối diện lại chẳng chút động lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!