Khi Nhan Miểu ra đến cổng phủ, nàng vừa vặn nhìn thấy Mộ Dung Hành xoay người xuống ngựa để đỡ người trong xe.
Phu quân của nàng có dáng người cao ráo như một cây tùng, mạnh mẽ đứng thẳng tắp. Hôm nay hắn đội ngọc quan, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh khiến nàng bất giác nhớ đến câu nói trong sách: "Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị." (*)
(*) trích từ bài thơ Bạch Thạch Lang Khúc của Quách Mậu Thiến, câu thơ có nghĩa là: Những hòn đá trắng xếp chồng lên nhau như ngọc, cây thông xanh biếc mọc thành hàng. Dung mạo của lang quân tuấn tú vô song, trong thiên hạ không có người thứ hai giống như chàng.
Chỉ xét về ngoại hình, chưa nói đến những phương diện khác thì Mộ Dung Hành đã vượt qua vô số thiếu gia công tử trong kinh thành.
Rèm xe được vén lên, bên trong có một mỹ nhân mặc váy dài màu bích ngọc bước ra. Nàng ta trang điểm nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt vẫn mang một vẻ u buồn nhàn nhạt của người bệnh, chẳng khác nào một vị Tây Thi ốm yếu.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy hai người họ vô cùng xứng đôi.
Vị Quận chúa Hoa Ninh này trang điểm và ăn mặc theo phong cách của hoàng cung, tóc búi cao, quanh đầu đính đầy châu ngọc, tỏa ra khí chất quý phái.
Nhan Miểu chỉ thấy Nguyễn Vi Vi nhẹ nhàng mỉm cười, tay khẽ đặt lên cánh tay của Mộ Dung Hành. Vị phu quân của nàng chăm chú đỡ nàng ta, như sợ nàng ta gặp bất trắc.
Vương phi vừa thấy người đã vội vàng tiến lên, xúc động đến mức rơi nước mắt tại chỗ.
Mắt Nguyễn Vi Vi lập tức đỏ hoe, hành lễ chào hỏi: "Vi Vi bất hiếu, bao năm qua không thể ở bên cạnh cô mẫu."
Nhan Miểu đứng bên cạnh Vương phi, trong từng cử chỉ, nàng đã nhìn rõ dung nhan của Hoa Ninh.
Khoảnh khắc ấy, dường như trong đầu nàng có thứ gì đó sụp đổ.
Giữa nàng và Hoa Ninh, quả thật có vài nét giống nhau.
Nhìn vào đôi mắt của nàng ta, Nhan Miểu giống như đang nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình trong gương.
Hóa ra, những khoảnh khắc ân ái và yêu thương vào ban đêm đều chỉ vì nàng là thế thân của Hoa Ninh.
Nhan Miểu lại nhìn phu quân của mình, tuy trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng không muốn ai đến gần, nhưng ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi Nguyễn Vi Vi.
Nàng không còn nghe được cuộc trò chuyện của mọi người xung quanh, cho đến khi Niệm Hạ khẽ đẩy nàng thì nàng mới nhận ra, tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
Chỉ thấy Nguyễn Vi Vi mỉm cười ngọt ngào, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ trên má, giọng nàng ta nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng: "Ta đoán ngươi chính là phu nhân của Hành ca ca phải không?"
Trong câu nói đó, Nhan Miểu không cảm nhận được bất kỳ sự thù địch nào, dường như nàng ta không mấy bận tâm việc phu nhân của Mộ Dung Hành không phải là nàng ta.
"Quận chúa thông minh, đoán rất đúng." Nàng khẽ đáp lại, giọng có phần chậm chạp.
Mộ Dung Hành hơi nhíu mày, tỏ ra không kiên nhẫn.
Nguyễn Vi Vi lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái, không nói thêm lời nào.
"Hoa Ninh đi đường vất vả, nên sớm về phòng nghỉ ngơi đi, những người không quan trọng, ngày mai gặp cũng không muộn." Mộ Dung Hành đột ngột lên tiếng, từng câu từng chữ một cái tát vào mặt Nhan Miểu.
Người không quan trọng, hắn đang nói đến mình sao?
Vương phi cũng nói: "Đúng vậy, Vi Vi thân thể yếu, không thể để gió thổi quá lâu, chúng ta vào phủ thôi."
Nguyễn Vi Vi gật đầu, cùng Vương phi dìu nhau vào trong phủ, Mộ Dung Hành đi cạnh bên, cả đám người theo sau. Lúc này, Nhan Miểu bỗng cảm thấy mình thật thừa thãi.
Nàng không đi đến Lăng Tiêu Các mà lấy cớ cơ thể không khỏe để rời đi trước.
Nàng thực sự không biết phải đối mặt với họ thế nào. Trong khoảnh khắc đôi thanh mai trúc mã tái ngộ, nàng đứng giữa khiến ai cũng cảm thấy không thoải mái.
Nửa canh giờ sau, Mộ Dung Hành quay về thay y phục, phía sau là một nha hoàn xinh đẹp tên Như Sương. Vốn dĩ nàng được Vương phi cử đến để dạy Thế tử về chuyện phòng the, nhưng Mộ Dung Hành không dùng, chỉ để nàng bên cạnh hầu hạ.
Ban đầu, Nhan Miểu cũng từng nghĩ rằng hắn sẽ đưa Như Sương lên làm thiếp, vì vậy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!