Dụ Nhã nắm lấy cánh tay của Nhan Miểu, vui vẻ nói: "Miểu Miểu, mẫu thân ta đi Phổ Ân tự cầu Phật niệm kinh rồi, ta ở lại dùng cơm trưa với muội có được không?"
"Được chứ." Mộ Dung Hành đã nhiều ngày liền không về phủ, dù có về cũng thường không dùng cơm ở đây.
"Tỷ muốn ăn gì cứ nói với Niệm Hạ, nàng sẽ báo trước với nhà bếp để chuẩn bị."
"Ừm..." Dụ Nhã suy nghĩ thật nghiêm túc về món ăn mình muốn, đôi mắt chợt sáng lên khi nhớ ra điều gì đó, liền nói với Nhan Miểu: "Ta muốn uống canh gà ác. Trước kia khi tẩu tẩu ta mang thai, ta có đến thăm và uống một bát, từ đó tới giờ chưa có dịp uống lại."
Canh gà ác vừa thơm ngon vừa bổ dưỡng, bởi vì Nhan Miểu đang mang thai nên nhà bếp cũng thường chuẩn bị sẵn vài con gà. Dù nàng không có triệu chứng nôn nghén nặng nề, nhưng nhiều món ăn lại không hợp khẩu vị, trong đó có canh gà ác. Nàng ngược lại thích những món ăn dân dã ở Vĩnh An hơn.
Thấy ánh mắt mong đợi của Dụ Nhã, Nhan Miểu lập tức bảo Niệm Hạ đi chuẩn bị.
"Miểu Miểu, muội thật tốt." Dụ Nhã ôm lấy cánh tay nàng nũng nịu: "Muội không được tranh với ta đâu, ta là khách đấy nhé."
Nhan Miểu mỉm cười bất lực: "Được rồi, tất cả là của tỷ, ta không tranh." Trong lúc hai người trò chuyện, Dụ Nhã lén lút ra hiệu với Tu Tấn, người đang đứng cạnh cửa.
Dụ Nhã đã điều tra từ trước, biết rằng Mộ Dung Hành dạo này không về phủ là vì bắt được vài tên gián điệp trong cung, bệ hạ giao phó hắn điều tra kỹ lưỡng để tìm ra âm mưu đằng sau.
Nhưng những kẻ này rất cứng đầu, không phải vài ba ngày tra tấn là có thể cạy miệng bọn họ được.
Nếu có chuyện gì xảy ra khi nàng ở nhà Nhan Miểu, toàn bộ An Hòa Vương phủ sẽ đều biết. Nhân đó, nàng có thể khiến Mộ Dung Hành chú ý hơn đến Nhan Miểu, nhất là khi nàng đang mang trong bụng đứa con của hắn.
Một bàn tiệc đầy đủ hương sắc được dọn lên, nồi canh gà ác đặt trước mặt Dụ Nhã, chính là món nàng yêu cầu.
Nàng hớp một ngụm canh, rồi không ngừng tán dương: "Canh này thật là ngon!"
Thấy nàng ăn ngon lành, Nhan Miểu cũng bắt đầu có chút hứng thú.
Không ngờ đang ăn, Dụ Nhã đột nhiên ôm bụng, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, rồi ngã gục xuống, Tu Tấn hoảng hốt chạy đến đỡ lấy nàng.
"Nhã tỷ tỷ!" Nhan Miểu lập tức bảo người đỡ nàng lên giường, sai người đi mời đại phu. Tu Tấn tự nguyện xin đi, nói rằng hắn nhanh chân sẽ gọi được đại phu sớm hơn.
Nhan Miểu không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý ngay.
Nàng nắm lấy tay Dụ Nhã, xem mạch cho nàng. Mạch tượng vẫn mạnh mẽ, ổn định, không có gì bất thường.
Nhưng Dụ Nhã lại đau đến mức lăn lộn trên giường, khiến Nhan Miểu bắt đầu lo lắng có phải nàng đã sai lầm chăng.
Ánh mắt vô tình lướt qua bàn ăn, Nhan Miểu bỗng nhớ đến bát canh gà ác. Trước khi đau đớn, Dụ Nhã chỉ mới uống canh đó.
"Niệm Hạ, mau lấy đũa và chậu nhổ lại đây!"
Dụ Nhã đau đến không thốt nổi lời, Nhan Miểu quyết định nhanh chóng, lập tức làm cho nàng nôn ra. Niệm Hạ đỡ nàng, Nhan Miểu nâng đầu nàng lên: "Nhã tỷ tỷ, há miệng ra."
Chiếc đũa dài đưa sâu vào miệng, đè lên lưỡi, khiến Dụ Nhã cảm thấy buồn nôn dâng lên từ cổ họng, rồi "ọe" một tiếng nôn ra.
Niệm Hạ lo lắng đến toát mồ hôi trán: "Phu nhân, làm vậy có tác dụng không?"
Nhan Miểu lau sạch mặt cho Dụ Nhã, giúp nàng nằm xuống, chậm rãi đáp: "Xem ra, nhiều khả năng là bị trúng độc."
"Á?" Niệm Hạ vô thức nhìn về phía bàn ăn, ngay lập tức bảo những người khác tránh xa bàn ăn đó. "Phu nhân có thể cứu được Dụ tiểu thư không?"
Nhan Miểu lắc đầu, mạch và triệu chứng của Dụ Nhã trông như bị trúng độc, nhưng cũng không hẳn là vậy. May mắn nàng có thể chắc chắn rằng sức khỏe của Dụ Nhã không gặp nguy hiểm nghiêm trọng.
Đại phu hối hả được Tu Tấn dẫn đến, chưa kịp thở đã bị kéo đến giường bắt mạch.
Lão đại phu cũng là người có tính tình không tốt, vừa bắt mạch vừa cằn nhằn: "Người trẻ tuổi chớ nên quá vội, nếu để lão phu mệt chết, sẽ chẳng còn ai chữa bệnh cho tiểu thư nhà các người đâu."
Sắc mặt của Tu Tấn dần đỏ lên, trong chốc lát quên mất cả việc phản bác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!