"Chỉ là phỏng đoán của thuộc hạ mà thôi."
"Vậy chúng ta mau quay xe lại, báo cho muội ấy biết!" Dụ Nhã nghe xong không thể nào ngồi yên thêm một khắc.
Tu Tấn vẫn vững vàng điều khiển xe tiếp tục tiến về phía trước, bình tĩnh trấn an Dụ Nhã: "Tiểu thư, hiện tại chúng ta chưa có chứng cứ rõ ràng, nếu quay lại vội vàng, chỉ sợi đánh cỏ động rắn thôi."
"Được rồi." Nghe Tu Tấn phân tích, Dụ Nhã tạm thời không đòi quay lại tìm Nhan Miểu nữa, mà chọn ghé vào một hiệu thuốc gần đó.
Một khắc (mười lăm phút) sau, Tu Tấn mang bã thuốc vừa lấy ra khỏi tiệm.
Chiếc xe từ từ rời khỏi con phố nhộn nhịp, đi sâu vào một ngõ hẻm tĩnh mịch hơn.
"Sao rồi? Đại phu bảo thế nào?" Dụ Nhã vội hỏi.
Tu Tấn hạ giọng đáp: "Trong thuốc này có chứa độc dược mãn tính, kẻ bình thường rất khó mà nhận ra. Nếu phu nhân Thế tử tiếp tục dùng, ắt sẽ khiến cho thai nhi không ổn định, dẫn đến sảy thai."
"Quả là tâm địa độc ác! Ta phải báo ngay cho Miểu Miểu biết chuyện này!"
"Thuộc hạ có một kế sách hay hơn."
"Kế sách gì?"
Tu Tấn ghé sát tai Dụ Nhã, thì thầm vài câu. Mắt nàng từ từ sáng lên, gật đầu lia lịa: "Ngươi nghĩ ra kế hay đó, cứ thế mà làm."
---
Trong phủ Thượng thư, một bóng người như ma quỷ thoắt ẩn thoắt hiện giữa những mái nhà. Từng bước chân của kẻ đó tuy mạnh mẽ nhưng không phát ra tiếng động, đủ thấy công phu cao thâm đến nhường nào.
Tu Tấn trở về trong đêm, vài lần tung mình nhẹ nhàng đáp xuống một khu vườn tràn ngập hoa tươi, có cả cầu nhỏ, nước chảy róc rách.
Hắn thành thục nhanh chóng tránh né đám người hầu trong phủ, lặng lẽ tiến vào phòng của Dụ tiểu thư.
Dụ Nhã đang chăm chú khoanh tròn từng chữ trong quyển Thiên Tự Văn. Thấy hắn trở về, nàng lập tức đứng dậy, háo hức hỏi: "Thế nào? Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"
Tu Tấn vẫn như cũ, cung kính chắp tay hành lễ. Nhưng lần này lại bị đôi tay mềm mại của Dụ Nhã ngăn lại, lòng bàn tay mềm mại chạm vào mu bàn tay của hắn, một cảm giác tê dại lạ lùng lập tức lan khắp trái tim hắn. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác khác lạ như thế. Mà tiểu thư lại còn khoác lấy tay hắn, trong đôi mắt long lanh ánh lên niềm mong đợi: "Ngươi đừng làm mấy cái lễ nghi vô nghĩa này nữa, ta chỉ muốn nghe kết quả thôi."
Hắn kìm nén cảm giác khác thường trong lòng, ngập ngừng đáp lại: "Người... ta..."
"Ai nha!" Dụ Nhã khẽ lắc cánh tay hắn, hắn như nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn. Giọng nói trong trẻo của nàng vẫn tiếp tục vang lên bên tai: "Ngươi nói nhanh đi chứ!"
"Ta đã tìm được một vị thuốc tương tự loại độc mãn tính kia, một vị thuốc phát tác nhanh, triệu chứng cũng tương đối nghiêm trọng."
Dụ Nhã buông tay hắn ra, tự mình quay lại bàn, vui vẻ nói: "Đến lúc đó ta sẽ giả vờ trúng độc, ngươi thu xếp cho đại phu đến kiểm tra. Khi biết ta trúng độc, ắt bọn họ sẽ hoảng loạn, sẽ kiểm tra toàn bộ đồ dùng của Miểu Miểu."
Tu Tấn đứng đó, ngẩn ngơ nhìn cánh tay vừa bị nàng bỏ ra, tâm trí như bị trôi dạt.
Bỗng nàng quay lại nhìn hắn, với nụ cười đầy chắc chắn, hỏi: "A Tấn, ngươi nói có đúng hay không?"
Tu Tấn giấu vội cánh tay vừa bị nàng chạm vào ra sau lưng, sợ rằng nàng sẽ phát hiện ra ý nghĩ trong lòng hắn.
Nghe nàng hỏi, hắn ít khi lạc đề, nghiêm túc đáp lại: "Tiểu thư, người từng nói rồi, ở trong phủ không thể gọi ta như vậy."
"Ai nha, ở đây chẳng có ai ngoài chúng ta mà! Ngươi đừng lo." Tu Tấn sợ nhất là khi nàng nũng nịu, chỉ cần nàng nói vài câu, hắn đã cảm thấy mềm lòng, cái gì cũng dám đồng ý.
Dụ Nhã thấy hắn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, vội dỗ dành: "Được rồi, được rồi, đừng giận mà, lần sau ta sẽ chú ý."
Tu Tấn nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng của nàng: "Thế tử không dễ bị lừa đâu. Nếu ngài ấy phát hiện ra tiểu thư làm việc này, e rằng sẽ không để tiểu thư gặp lại Thế tử phu nhân nữa."
"Hả?" Dụ Nhã chỉ lo giúp Nhan Miểu mà quên mất rằng Mộ Dung Hành là người chuyên điều tra án, có lẽ nàng sẽ không sao, nhưng nàng lo sợ sẽ làm liên lụy đến Nhan Miểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!