Vương phi sáng sớm đã đến Lăng Tiêu các, chỉ vì Hoa Ninh đang ngủ mà bà nghỉ tạm ở phòng bên.
Đào y sư đã liệt kê một danh sách thuốc, nói rằng đây đều là những dược liệu quý hiếm để điều dưỡng khí huyết.
Bà không hiểu gì về y thuật, bèn sai người mang danh sách ra ngoài tìm mua. Ai ngờ dù chạy khắp kinh thành cũng không mua được dù chỉ một vị thuốc. Hoặc là tiệm thuốc không có, hoặc đã bị người khác đặt trước từ lâu.
Vương phi không còn cách nào, đành gọi Mộ Dung Hành đến bàn bạc.
Khi Mộ Dung Hành đến, phía sau còn dẫn theo một đội hộ vệ. Tuy họ mặc giáp nhẹ và áo vải nhưng người nào cũng thân hình cường tráng.
"Ngươi làm gì mà mang theo trận thế lớn như vậy?" Nhìn qua thật giống như đang muốn bắt người.
Mộ Dung Hành giải thích: "Ta suy đi nghĩ lại, thấy Hoa Ninh cần người bảo vệ, nên đã điều một đội thân vệ đến để đảm bảo an toàn cho nàng."
Vương phi nghe xong, cảm thấy hắn rất có lòng, bản thân bà cũng không nghĩ ra cách hay như vậy, bèn thay Hoa Ninh sắp xếp đội hộ vệ ở lại Lăng Tiêu các.
Mộ Dung Hành cầm lấy đơn thuốc, thấy trên đó có nhiều vị rất hiếm. Nghe mẫu phi nói, những dược liệu này cực kỳ khó tìm, tốn kém cả nhân lực lẫn tài lực.
Tính sơ qua, khoản chi phí này có thể làm hao hụt tài sản của vương phủ.
Mộ Dung Hành đành nói: "Thuốc này rất khó tìm, ta sẽ vào cung xin bệ hạ ban dược, còn lại đành phải từ từ tìm."
Vương phi tuy không hài lòng, nhưng cũng hiểu rằng chuyện này quả thật rất khó khăn.
Mộ Dung Hành không phải không có khả năng, chỉ là hắn không tin rằng Hoa Ninh thực sự cần nhiều dược liệu đến vậy.
Hắn muốn xem cuối cùng Hoa Ninh có thể đạt đến mức độ nào.
Những dược liệu đó đích thực là thứ mà Hoa Ninh cần, chỉ là quá khó kiếm, nên nàng ta muốn dựa vào sức mạnh của Mộ Dung Hành.
Khi Vương phi nói rằng Mộ Dung Hành chỉ có thể cố hết sức, chưa chắc tìm được toàn bộ dược liệu, một mưu kế đã âm thầm nảy sinh trong tâm trí nàng ta.
"Ôi, Hoa Ninh đáng thương của ta, cô mẫu hứa sẽ giúp con tìm đủ những dược liệu đó."
Hoa Ninh ngoài mặt thì cảm kích, nhưng trong lòng khinh thường. Nếu thực sự để Vương phi đi tìm, e rằng đến khi nàng ta sắp đến lúc tận mạng mới có thể tìm đủ.
Đêm hôm đó, một nam tử ăn mặc như đại phu đã bị bắt cóc.
Trong một tòa gác tối tăm, hoang vắng, không một tia sáng nào lọt vào.
Giữa bóng tối, một ngọn nến được thắp lên, soi rọi chiếc bao tải đang không ngừng cựa quậy dưới đất. Nam nhân áo đen đứng đầu ra hiệu, lập tức có người tiến tới mở bao tải.
Vị đại phu thật thà, chất phác, không rõ chuyện gì xảy ra, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, quỳ xuống đất không ngừng cầu xin: "Đại nhân xin tha mạng, tiểu nhân chỉ là một đại phu bình thường, xin ngài tha cho tiểu nhân."
"Những ngày qua, có phải ngươi đã bắt mạch cho phu nhân của Thế tử An Hòa vương?" Giọng nói phát ra từ sau chiếc mặt nạ nghe vừa trầm vừa u ám, mang theo sự lạnh lẽo khiến người khác rét run.
Trong lòng đại phu thoáng qua vô số suy nghĩ, Thế tử vô cùng coi trọng đứa bé trong bụng phu nhân, nếu có sai sót gì, tính mạng của ông khó mà giữ được!
"Đại nhân, Thế tử rất coi trọng phu nhân, ngài tuyệt đối không thể làm như vậy!"
Người đứng đầu đưa ngọn nến lại gần mặt đại phu, ngọn lửa gần kề khiến ông như nín thở.
"Hoảng hốt cái gì, ngươi chỉ cần tìm cớ đưa mảnh giấy này đến tay Thế tử phu nhân là được. Ngươi phải bảo nàng trong ba tháng phải tìm đủ số dược liệu này, nhớ kỹ, không được để Thế tử biết. Nếu không, cả nhà ngươi sẽ không được yên ổn!"
Đại phu mở tờ giấy ra xem, toàn là những dược liệu hiếm có, trông chẳng giống chữa bệnh mà như giải độc. Hơn nữa, đa phần những vị thuốc này phu nhân vốn dĩ không thể dùng, chỉ riêng việc tìm đủ chúng cũng tốn rất nhiều thời gian.
Thấy không bị ép phải hại mạng người, đại phu liền gật đầu đồng ý.
Nhan Miểu cuối cùng cũng tỉnh lại, khi nàng biết mình đã có thai, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Nhưng khi nghĩ đến nỗi sợ hãi và bất lực trong bóng tối ngày ấy, nàng lại sợ mình không thể bảo vệ được bảo bảo này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!