Thôi Trạch Ngôn bất chấp mọi thứ, lập tức bảo Niệm Hạ dẫn đường.
Niệm Hạ kể lại mọi việc xảy ra ngày hôm qua, sau đó lo lắng thưa rằng: "Nô tỳ hôm nay đến thăm phu nhân, nhưng dù kêu gọi thế nào, phu nhân cũng không đáp lại. Huống chi Quận chúa sáng nay đã tỉnh, trong phủ ai ai cũng biết. Nhưng bà tử gác cổng lại nói phải có lệnh của Vương phi mới được thả người. Nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, cầu xin đại nhân hãy cứu lấy phu nhân!"
"Ta sẽ cứu nàng!"
Nghe lời của Niệm Hạ, Thôi Trạch Ngôn không khỏi phải nhìn nhận lại Mộ Dung Hành. Dùng hình phạt khắc nghiệt giam cầm chính thê của mình, quả thật là kẻ vô tình lạnh lùng.
Trong cơn mê man, Nhan Miểu mơ hồ nghe thấy tiếng tranh cãi và tiếng cửa bị đẩy mạnh, thật giả khó phân.
Nhưng nàng thực sự cảm nhận được một tia sáng chiếu lên bàn tay trắng bệch của mình, đó chính là ánh mặt trời mà nàng đã khao khát từ lâu.
Ý thức như đứt đoạn, nàng không thể gắng gượng được nữa mà ngất đi.
Khi Thôi Trạch Ngôn đẩy cửa vào, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn ta là hình ảnh Nhan Miểu đang co ro nằm trên đất, tóc tai rối bời.
Hắn ta lập tức đỡ nàng dậy, vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trên gương mặt nàng, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt không chút huyết sắc, thân thể lạnh như băng, vẫn còn khẽ run.
Hắn ta đảo mắt nhìn quanh, phát hiện nơi đây tối tăm ẩm thấp, không thấy ánh sáng, cửa sổ trên tường bị bịt kín, chẳng có ánh sáng hay không khí lọt vào.
Một nữ tử yếu ớt như nàng lại bị giam giữ trong nơi này suốt một ngày một đêm.
Mộ Dung Hành, làm sao hắn dám!
"Phu nhân! Phu nhân!" Niệm Hạ đứng một bên lo lắng gọi nàng, nhưng dẫu gọi cách nào, vẫn không có hồi đáp.
Thôi Trạch Ngôn bế Nhan Miểu lên, quay sang Niệm Hạ bảo: "Nàng ấy thân thể lạnh buốt, phải nhanh chóng sưởi ấm, mời đại phu đến khám bệnh."
"Dạ!" Niệm Hạ lau nước mắt, đáp lời.
Niệm Hạ định chạy về gian phòng trong viện sắp xếp mọi thứ, nhưng vừa chạy tới con đường nhỏ cạnh rừng trúc, mặt nàng ấy liền biến sắc, lập tức quỳ xuống.
Ở cuối con đường, một nam nhân dáng vẻ tuyệt mỹ, vận trường bào màu lam đậm, đang đứng đó. Phía sau hắn không xa, A Thuận cung kính đứng chờ.
Thôi Trạch Ngôn cũng nhìn thấy hắn nhưng người nằm trong tay đang thoi thóp, hơi thở yếu ớt, trên thân nàng còn được phủ thêm áo ngoài của hắn ta.
Hai nam nhân cao lớn, mỗi người chiếm một góc, tựa như võ sĩ trên chiến trường chuẩn bị đối đầu.
Thôi Trạch Ngôn bế Nhan Miểu từng bước tiến tới, khi chỉ còn cách Mộ Dung Hành năm bước liền dừng lại, bởi đối phương hoàn toàn không có ý định nhường bước.
Mộ Dung Hành liếc nhìn nữ tử trong lòng hắn ta, lạnh lùng châm biếm: "Hóa ra hôm nay Thôi đại nhân đến cửa là vì mục đích khác."
Tay Thôi Trạch Ngôn khẽ siết chặt lấy Nhan Miểu, mặt không biến sắc nói: "Mộ Dung Hành, ngươi có còn trái tim hay không, nàng sắp chết rồi!"
Ánh mắt Mộ Dung Hành thoáng hiện lên vẻ kinh hoảng, nữ tử trong tay hắn ta quả thực không còn phản ứng.
Nhưng dù sống hay chết, nàng cũng là thê tử của hắn.
Mộ Dung Hành từng bước tiến tới, thô bạo giành lấy người từ tay Thôi Trạch Ngôn, lạnh lùng nói: "Nữ nhân của ta, không cần Thôi đại nhân bận tâm."
"A Thuận, tiễn khách!"
Thôi Trạch Ngôn nhìn Nhan Miểu mê man bất tỉnh, lòng đau xót vô cùng, nhưng nàng chung quy vẫn là thê tử của Mộ Dung Hành.
Hắn ta không thể, cũng không có lập trường để đưa nàng đi.
A Thuận liền đến mời Thôi Trạch Ngôn: "Đại nhân xin mời."
Niệm Hạ hoảng loạn khi thấy Thôi Trạch Ngôn rời đi, nhưng không biết phải làm thế nào. Đến khi nghe tin Thế tử sai người đi mời đại phu, nàng mới dần yên tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!