Cảnh đêm mờ ảo, sao trời lấp lánh.
Người trong phòng vừa mới thiếp đi không bao lâu, đang chuẩn bị chìm vào giấc mộng thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói đầy khẩn trương của người hầu : "Thế tử, nô tì có việc muốn bẩm báo."
Lúc này đêm đã khuya, cả kinh thành đều tĩnh lặng, chỉ có tiền viện của phủ An Hòa Vương lóe lên chút ánh đèn, người vừa tới đang lo lắng chờ đợi chủ nhân ra lệnh.
Nhan Miểu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng với tư cách là thê tử của Mộ Dung Hành, trong lòng nàng không muốn trượng phu đột ngột rời đi như thế này, nhất là vào ban đêm, nàng không muốn đợi hắn một mình trong phòng.
Thế nhưng tiền viện liên tục thúc giục, liên tục sai người tới cầu khẩn, Mộ Dung Hành rất nhanh liền rời đi, không để lại lời nhắn nào cho nàng.
Nhan Miểu ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng, bàn tay áp vào chiếc chăn còn lưu lại chút hơi ấm, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt.....
Sáng hôm sau, nha hoàn Niệm Hạ dẫn theo một tiểu nha hoàn tới hầu hạ Nhan Miểu rửa mặt chải đầu. Nàng gắng sức mở đôi mi nặng trĩu của mình, dường như mới ngủ được một canh giờ mà trời đã sáng rồi.
Nhan Miểu khó khăn ngồi dậy từ trên giường, chăn gấm trượt xuống khỏi vai, chỗ bên cạnh nàng lạnh lẽo, không biết là hắn chưa từng trở về hay trở về rồi lại đi. Đầu óc nàng mơ màng, cũng chẳng để ý chuyện khác, vươn tay nhặt chiếc áo ngoài rơi trên mặt đất.
Trong một khoảnh khắc vô tình, đột nhiên Nhan Miểu chạm vào một v*t c*ng lạnh lẽo, ánh mắt nàng lập tức trở nên tỉnh táo, không kịp để ý điều gì khác đã vội kéo chăn ra để xem chiếc xích vàng.
Nhìn thấy nó vẫn nằm ở phía bên trong giường, nàng thở phào nhẹ nhõm, may mà đã được tháo ra.
Là Thế tử phi, nàng tuyệt đối không thể để người hầu nhìn thấy bộ dạng bị xiềng xích của mình, dù rằng ở phủ vương này nàng vốn chẳng có địa vị gì.
Nàng cẩn thận thu dọn mọi thứ, nhưng đầu kia của sợi xích cố định vào cuối giường nên nàng không thể tháo ra, cuối cùng chỉ có thể tạm lấp nó vào nơi khuất nhất trong giường, nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện.
Bình thường Mộ Dung Hành sẽ luôn ở lại qua đêm, chiếc xích vàng cũng sẽ được tháo ra khi nàng tỉnh táo.
Trực giác mách bảo Nhan Miểu rằng đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó.
Niệm Hạ giúp nàng chải tóc, miệng nàng ấy líu rít nói không ngừng, lúc thì nhắc đến hoa hải đường ở trong vườn phía Tây phủ, lúc lại đề cập đến những nha hoàn mới được mua về.
Hôm nay Niệm Hạ có vẻ rất khác thường, Nhan Miểu ngắt lời nàng, nhẹ giọng hỏi: "Thế tử đã đi đâu, sao đến giờ vẫn chưa về?"
Tay Niệm Hạ đang cắm trâm tóc chợt khựng lại, miệng ấp úng không thể nói thành lời.
Nhan Miểu chau mày, một nét u sầu hiện lên trong mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Người trong phủ đều nói xuất thân của ta thấp kém, khinh thường ta là Thế tử phi, không ngờ ngay cả ngươi cũng như vậy."
Niệm Hạ là nha hoàn hồi môn của nàng, từ nhỏ đã theo hầu hạ nàng, tình chủ tớ giữa hai người tất nhiên không thể bàn cãi. Nghe Nhan Miểu nói vậy, Niệm Hạ vội giải thích: "Không phải vậy đâu, thưa phu nhân, nô tì tuyệt đối không dám."
"Vậy thì nói ta nghe, Thế tử hiện giờ ở đâu?"
Khuôn mặt Niệm Hạ đầy do dự, nếu không nói thì sợ phu nhân trách phạt, mà nói ra lại sợ phu nhân sẽ buồn. Cuối cùng, nàng ấy không thể nhịn được nữa: "Tối qua trong phủ nhận được tin tức, nói rằng quán trọ nơi Quận chúa Hoa Ninh ở gặp phải bọn thổ phỉ."
Trong lòng Nhan Miểu chấn động, không ngờ lại nghe được cái tên Hoa Ninh.
Vài năm trước, khắp kinh thành đều đồn rằng Quận chúa Hoa Ninh và Thế tử phủ An Hòa Vương rất xứng đôi vừa lứa. Khi ấy, Nhan Miểu còn ở tận Vĩnh An xa xôi ngàn dặm, hoàn toàn không biết rằng sau này mình sẽ gả cho Mộ Dung Hành.
Mộ Dung Hành có tướng mạo tuấn tú, văn võ song toàn, dựa vào bản lĩnh của mình mà thăng quan tiến chức, nhận được sự coi trọng của đương kim Thánh Thượng. Gia tộc của hắn hiển hách, lại là cận thần của hoàng đế, từng là vị hôn phu ưng ý được vô số thiên kim quý nữ trong kinh thành bình chọn.
Quận chúa Hoa Ninh tên là Nguyễn Vi Vi, phụ thân của nàng ta là Hổ Uy Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nếu tính kỹ thì nàng ta và An Hòa Vương phi thuộc cùng một tộc. Đại tướng quân lập nhiều chiến công, được tiên đế trọng dụng, nhưng trong trận chiến ở biên cương mười năm trước, ông không bao giờ trở về được nữa. Mẫu thân của Quận chúa là đại tiểu thư nhà Trương Các lão vốn đã từ quan, bà có tình cảm sâu nặng với tướng quân, chẳng bao lâu sau khi nghe tin dữ thì bà cũng qua đời, chỉ để lại một cô nương nhỏ yếu ớt và hồ đồ là nàng ta.
Tiên đế dù thương tiếc nhưng cũng không biết phải bù đắp thế nào nên phong Nguyễn Vi Vi làm Quận chúa Hoa Ninh, coi như một sự bồi thường cho nỗi mất mát của nàng ta.
An Hòa Vương phi khi nhìn thấy Nguyễn Vi Vi liền nhớ đến con gái nhỏ yểu mệnh của mình, cô bé cũng yếu ớt bệnh tật và đáng thương như vậy. Tình cảnh xót xa của nàng ta đã khơi dậy tình mẫu tử trong lòng An Hòa Vương phi, bà đã tự mình quyết định đón nàng vào phủ nuôi dưỡng.
Theo vai vế, Hoa Ninh gọi bà là cô mẫu, nhưng giữa nàng và Mộ Dung Hành không có quan hệ huyết thống.
Mỗi dịp lễ Tết, trong phủ luôn có một phần lễ vật phong phú gửi đến Bình Dương vì ở đó có Nguyễn Vi Vi dưỡng bệnh trong ngự uyển hoàng gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!