Chương 11: (Vô Đề)

Sắc mặt của An tái nhợt, vô thức lùi lại một bước, trong đầu ong ong.

Người phụ nữ đó, thực sự đã chết rồi sao?

Khô máu, bị hành hạ đến chết?

Từ xa vọng lại tiếng đàn tì bà ai oán, cùng với tiếng hát du dương.

"Lang cưỡi ngựa tre đến, loanh quanh bên giường trêu quả mơ xanh, cùng nhau sống ở Trường Cán, hai ta thuở nhỏ không nghi ngờ gì nhau…"

Tiêu Quân Sở nhìn xung quanh.

Sao có thể? Tô Từ sao có thể chết?

Người phụ nữ này trước nay luôn giỏi diễn trò trước mặt hắn, đây nhất định lại là khổ nhục kế của nàng, nhất định là như vậy!

Tiểu Như quỳ đến trước mặt hắn, đưa một bàn tay dính đầy máu: "Bệ hạ, người hãy nhìn xem, máu trên tay và người Tiểu Như đều là của Hoàng hậu nương nương, người đến cuối cùng cũng không nhắm mắt được, Bệ hạ…"

Tiêu Quân Sở nhìn những vết máu đã khô, không thể tin được mà lắc đầu, quát lớn: "Câm miệng! Người đâu, lôi nàng ta xuống cho trẫm, không cho phép nàng ta nói lung tung!"

Thường Lỗi nhận lấy đứa bé từ tay Tiểu Như, đưa mắt ra hiệu cho các cung nhân phía sau.

Tiểu Như bị lôi đi, miệng vẫn không ngừng kêu: "Nương nương đã yêu Bệ hạ cả một đời, chẳng lẽ không đáng để Bệ hạ đau lòng một chút sao? Không đáng để người ban cho nương nương một chút thương xót sao!"

Giọng Tiểu Như dần xa, Tiêu Quân Sở đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Nực cười, Thường Lỗi, ngươi nói cho trẫm biết, một người hiền lành như Quý phi sao có thể hãm hại một người đàn bà độc ác như Tô Từ, lừa trẫm! Những người này tất cả đều đang lừa trẫm!"

Thường Lỗi đột ngột quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy nức nở: "Xin Bệ hạ nén bi thương!"

Ngày đầu tiên Tô Từ qua đời, Tiêu Quân Sở ban ba đạo thánh chỉ.

Đạo thứ nhất, trong cung không được lập linh vị Tô Từ, không được treo tang, không được nhắc đến Hoàng hậu.

Đạo thứ hai, tất cả mọi người không được bước vào Cung Khôn Ninh nửa bước.

Đạo thứ ba, Hoàng tử đích được ban tên là Thừa Tự, do Tô lão tướng quân nuôi dưỡng, không có chiếu chỉ không được vào cung.

Ngày thứ hai sau khi Tô Từ qua đời, có đại thần tấu lên xin định thụy hiệu cho Hoàng hậu, Hoàng đế liếc nhìn, nổi cơn thịnh nộ, không thèm để ý.

Để ghi vào sử sách, do Nội giám chọn, cuối cùng chọn hai chữ Ninh Gia, sử gọi là Ninh Gia Hoàng hậu.

Trong Ngự sử liệt truyện, chỉ vỏn vẹn vài dòng: "Ninh Gia Hoàng hậu, là người bị Hoàng đế cả đời ghét bỏ, tuổi đôi mươi, qua đời vào mùa thu.

Ngày thứ ba sau khi Tô Từ qua đời, Hoàng đế lâm bệnh, trong cơn mê sảng, gọi: "Nguyệt Nhi."

Các cung nhân nhìn nhau, nhưng không biết Nguyệt Nhi là ai.

Ngày thứ tư sau khi Tô Từ qua đời, Tiêu Quân Sở mơ một giấc mơ.

Mơ thấy năm mười bốn tuổi, Phụ hoàng tổ chức yến tiệc Bách hoa, triệu tập các đại thần trọng yếu mang theo gia quyến vào cung dự tiệc.

Ngày đó xuân sắc vừa vặn, hoa đào rực rỡ, hắn đi ngang qua Thẩm Kinh Các, nghe thấy cửa sổ gác lầu bị ai đó đẩy ra.

Hắn đứng cách đó vài bước quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp đôi mắt cười của Tô Từ.

Hắn bước lên, gọi một tiếng: "Nguyệt Nhi."

Nhưng sương mù đột nhiên dâng lên, dung nhan tươi cười trước mắt tan biến như khói, hóa thành đêm tối đen lạnh lẽo, Tô Từ nằm trên giường, khắp người là máu, máu tươi chảy đến chân hắn, nhuộm đỏ đế giày.

Tô Từ mở to mắt, không chớp mắt nhìn hắn, cuối cùng rơi một giọt nước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!