Chương 5: (Vô Đề)

Chuyện xảy ra đêm qua, ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rằng Giang Hách Đình đã biết Cố Cẩn Nguyệt chính là hung thủ g.i.ế. c ta, hắn đang trả thù nàng, trả thù nhà họ Cố. 

Nhưng đánh đổi bằng chính cuộc hôn nhân của mình, liệu có đáng không? 

Lòng ta chua xót, đưa tay muốn chạm vào gương mặt của Giang Hách Đình. 

Hồn phách hư vô, bàn tay ta xuyên qua gương mặt hắn. 

Ta nhìn đứa trẻ mà mình đã nuôi lớn. 

Hắn rõ ràng đã thay đổi rất nhiều, trở nên hay cười, biết cùng hàng xóm láng giềng đùa giỡn, trò chuyện, ánh mắt từng rực sáng khi nói sẽ đến cưới ta. 

Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn dường như lại quay về dáng vẻ ngày xưa. 

Thậm chí còn tệ hơn trước, nụ cười của hắn giờ đây mang theo hơi lạnh thấu xương. 

... 

Những ngày sau đó, đôi lúc Giang Hách Đình nghỉ lại cùng phòng với Cố Cẩn Nguyệt, nhưng hắn chưa bao giờ chạm vào nàng. 

Hắn nói rằng mình từng suy nhược cơ thể, thái y căn dặn không được phóng túng. 

Thỉnh thoảng, hắn hạ thuốc Cố Cẩn Nguyệt, rồi gọi gã đàn ông kia đến. 

Hắn hành động rất cẩn thận, đến mức Cố Cẩn Nguyệt chưa từng nghi ngờ. 

Rất nhanh sau đó, Cố Cẩn Nguyệt có thai. 

Tần vương là trưởng tử do hoàng hậu sinh ra, đứa trẻ này rất có khả năng trở thành đích trưởng tôn. 

Trong cung, những phần thưởng không ngừng được đưa vào phủ Tần vương. 

Thư từ của hoàng thân quốc thích, quan lại quyền quý như tuyết rơi liên tục gửi đến, trong một thời gian, Cố Cẩn Nguyệt trở thành tâm điểm chú ý, vinh quang vô song! 

Địa vị của nhà họ Cố cũng nhờ đó mà tăng lên đáng kể, hoàng thượng tìm cớ thăng liền hai cấp cho một người họ hàng xa của Cố lão gia, ngay cả đệ đệ ăn chơi của Cố Cẩn Nguyệt cũng được vào Đại Lý Tự làm quan. 

Cố Cẩn Nguyệt mỗi ngày đều vui mừng rạng rỡ, gương mặt ngời ngời xuân sắc. 

Bề ngoài, Giang Hách Đình tỏ ra rất coi trọng đứa con này. 

Bữa ăn hàng ngày của Cố Cẩn Nguyệt ít nhất phải có mười sáu món, món ngon từ khắp nơi đều được dâng lên. 

Những loại bổ phẩm đắt đỏ được đưa vào bụng nàng như chẳng cần nghĩ đến tiền. 

Chỉ riêng yến huyết và nhân sâm mỗi ngày đã tốn đến hàng chục, thậm chí cả trăm lượng bạc. 

Rất nhanh, bụng nàng đã to lên, to đến mức có phần kỳ quái. 

Đến tháng thứ tám, nàng sinh non. 

Quả nhiên là một bé trai. 

Nhưng khi đứa trẻ được sinh ra, cả phòng lặng ngắt như tờ. 

Cố Cẩn Nguyệt vẫn còn chìm trong niềm vui sướng khi sinh được đích trưởng tử, yếu ớt lên tiếng: 

"Con đâu! Bế con ta đến cho ta xem!" 

Bà đỡ gượng gạo nặn ra một nụ cười khó coi, do dự ôm đứa trẻ đến trước mặt nàng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!