Chương 11: (Vô Đề)

Tại Xuân Phong Lâu, Giang Hách Đình tháo áo choàng, người phía sau lập tức tiến lên nhận lấy. 

Người thế nào rồi? 

Bà chủ trang điểm lòe loẹt nở nụ cười niềm nở: 

"Vẫn theo lệnh của ngài, tiếp khách không ngừng, toàn chọn hạng khách dưới đáy xã hội. Hiện đã nhiễm bệnh rồi mà vẫn chưa được nghỉ ngơi!" 

Giang Hách Đình vẫy tay, hai đại hán ngoài cửa kéo vào một người phụ nữ. 

Khi nhìn rõ dung mạo người phụ nữ kia, ta giật mình kinh hãi! 

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi không gặp, ta gần như không thể nhận ra đây chính là Cố Cẩn Nguyệt – người từng nổi danh khắp kinh thành. 

Toàn thân nàng đầy vết lở loét, y phục rách nát không chỉnh tề, trên người phát ra mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn. 

Nàng mở mắt, khi nhìn thấy Giang Hách Đình, đôi mắt nàng lóe lên tia sáng phấn khích. Không biết từ đâu mà nàng có sức mạnh, thoát khỏi gông xiềng, lao tới dưới chân Giang Hách Đình, nước mắt trào ra, ú ớ nói điều gì đó. 

Nhưng trong miệng nàng chỉ còn lại một nửa chiếc lưỡi, không thể nói rõ được bất cứ lời nào. 

Giang Hách Đình ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn nàng. 

"Đây không phải phu nhân của ta." Hắn nói. 

Cố Cẩn Nguyệt toàn thân cứng đờ, kinh hoàng nhìn Giang Hách Đình. 

Ngay sau đó, nàng cắn đứt đầu ngón tay mình, dùng m.á. u viết lên mặt đất: 

[Giang lang – thiếp là thê tử của chàng, Cố Cẩn Nguyệt.] 

Giang Hách Đình cười, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh như băng. 

Hắn nhẹ nhàng thốt từng chữ: 

"Ta chỉ có một thê tử, đó chính là A Uyển." 

Cố Cẩn Nguyệt run rẩy, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn một con ác quỷ! 

Khoảnh khắc ấy, nàng đã hiểu ra tất cả. 

Nàng muốn nói gì đó, nhưng nửa chiếc lưỡi chỉ có thể phát ra những âm thanh khàn khàn, khô khốc. Cơ thể nàng lảo đảo, ngã xuống đất, đôi mắt dần dần hiện lên ánh hận thù cháy bỏng. 

Nàng dùng m.á. u viết ra một chữ Cố. 

Ý nàng là, người nhà họ Cố sẽ không bỏ rơi nàng. 

Giang Hách Đình cong môi cười, phất tay ra hiệu. 

Rất nhanh, Cố phu nhân và Cố Minh Duệ bị đưa vào trong phòng. 

Trên gương mặt Giang Hách Đình thoáng hiện vẻ lo lắng, ánh mắt nhìn Cố phu nhân, giọng nói đầy bi thương. 

"Người đã tìm được, chỉ là—" 

Cố phu nhân cúi đầu nhìn, ngay lập tức sắc mặt tái nhợt, phải vịn lấy Cố Minh Duệ bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững. 

Cố Minh Duệ cũng mặt mày xanh xám, không thốt ra được lời nào. 

Cố Cẩn Nguyệt xúc động, quỳ gối bò lên phía trước, cố gắng nắm lấy vạt áo của Cố phu nhân. Nàng muốn viết chữ, nhưng có quá nhiều điều muốn nói, nàng không biết phải viết gì trước. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!