Chương 16: Hết Sức Trân Quý

Dương Đồng và Liễu Yên cùng nhau rời đi, cô lái xe chở Liễu Yên về, sau đó mới quay ngược đầu xe về nhà, ném túi xách sang bên cạnh, cô liền lên lầu tìm người, nhưng Dương Nhu không có trong phòng, cô quay người đi xuống, hỏi người giúp việc đang dọn dẹp, "Chị tôi đâu?"

Người giúp việc đang sắp xếp tủ rượu, nói "Cô ấy cầm kịch bản đi ra ngoài rồi."

Dương Đồng dừng lại, nhanh chóng đi đến ghế sô pha, mò vào túi xách, lấy điện thoại từ bên trong ra, bấm gọi Dương Nhu.

Rất nhanh, đầu kia bắt máy còn mang theo tiếng gió, "Sao vậy Đồng Đồng?"

"Muộn như vậy mà chị còn đi đâu?" Dương Đồng hỏi.

"Chị đi tới ..." Dương Nhu dừng lại, không nói tiếp, chỉ nói "Chị sắp trở về rồi."

"Chị." Dương Đồng nói, "Hiện tại chị và anh Hứa Điện là như thế nào vậy? Rốt cuộc thì anh ấy có ý gì? Đợi chị nhiều năm như vậy, bây giờ lại không có một chút biểu hiện nào cả?"

Đầu kia.

Bước chân Dương Nhu hơi dừng một chút, cô cầm theo kịch bản nặng nề, nói ".

Đồng Đồng, chị cũng không biết."

Mặc dù là sau khi sinh non rồi sau một năm này, từ đầu đến cuối anh không có biểu hiện gì đặc biệt, quanh đi quẩn lại trở về, cô mới biết được Hứa Điện là người đối tốt với cô nhất.

Kết hôn năm đó, anh đưa tới đồ cưới, cho cô một chỗ dựa lớn.

Chỉ là tâm tư anh thật khó đoán.

Cô cảm thấy anh không thay đổi, nhưng lại cảm thấy anh không giống như trước đây.

Dương Đồng bắt chéo chân "Chị phải thêm chút sức đi, thế thân kia trở về rồi, tuy em cảm thấy là cô ta không tạo sự uy hiếp, nhưng chị vẫn là phải đổ tâm tư nhiều vào."

Dương Nhu dừng lại, vô thức siết chặt kịch bản "Ừm."

Nhưng thực tế là quá khó, cô quen với một Hứa Điện chủ động, lúc này để cô chủ động, cô phải làm thế nào đây.

Sáng sớm hôm sau Mạnh Oánh nhận điên thoại của Lưu Cần, nói là đến đón cô đi ký hợp đồng « Tinh Tế », trong điện thoại Lưu Cần dùng sức ngáp một cái thật dài, xem ra là đã giằng có với « Tinh Tế » đầu kia suốt đêm, Mạnh Oánh cúp điện thoại, đi rửa mặt, thay một thân váy áo sơ mi trắng, thuận tiện đeo một cái thắt lưng màu đen, sau đó cầm theo túi nhỏ xuống lầu.

Xe thương vụ màu đen dừng ở cửa ra vào, Mạnh Oánh khom người lên xe, Lưu Cần ngồi ở phía sau đưa bữa sáng cho cô.

Mạnh Oánh nhận lấy, uống xong collagen trong tay trước rồi mới bắt đầu ăn điểm tâm.

Lưu Cần dựa vào trên ghế, nói "Từ đây đến chỗ kí hợp đồng, em vẫn còn có cơ hội đổi ý, em đổi ý thì chúng ta liền quay đầu về công ty."

Mạnh Oánh cười cười, không nói gì, tiếp tục ăn bữa sáng.

Dư Lâm đã từ chức nửa năm trước, người lái xe hiện tại là trợ lý mới gọi là Tiểu Manh, phong cách lái xe thuộc loại bình ổn.

So với tốc độ chạy của các xe khác ở khu trung tâm này thì không khác gì lão rùa đang dạo bước, Lưu Cần nhịn không được, nói: "Tiểu Manh à, em có rảnh thì luyện lái xe đi, đừng chờ sau này lúc bị phóng viên đuổi theo, với cái tốc độ này mà nói thì chẳng mấy chốc bốn bề thọ địch cho mà xem.

" (Bốn bề thọ địch: dùng để ví cảnh ngộ bị bao vây, không có lối thoát.)

Trần Khiết phụt một tiếng bật cười.

Tiểu Manh lá gan nhỏ, sợ run: "Dạ, được.

"

Chữ dạ vừa dứt, phía trước liền lóe lên một bóng người, Tiểu Manh kinh ngạc một chút, dùng sức đánh tay lái

Một giây sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!