Xuống xe, mấy người Lưu Cần hộ tống Mạnh Oánh lên lầu đưa đến cửa, vì tình trạng của cô không ổn nên Lưu Cần để hai người trợ lí về trước còn mình thì ở lại với Mạnh Oánh.
Sau khi đóng cửa lại vừa quay người qua thì thấy Mạnh Oánh chống đỡ sofa ngồi xuống giống như bị rút cạn sức lực.
Lưu Cần mở hộp thuốc y tế lấy thuốc khử trùng định xoa lên vết thương cho Mạnh Oánh nhưng cô lại khoát tay, nói "Em muốn tẩy trang trước."
"Đã bị như thế này rồi còn nghĩ đến tẩy trang? Trước tiên xử lí miệng vết thương cho tốt đã." Lưu Cần sốt ruột, Mạnh Oánh lắc đầu, "Chị giúp em tháo trang sức với tẩy trang đi mà."
"Thật là." Lưu Cần bất đắc dĩ, để bông sát khuẩn xuống quay người đi vào phòng.
Mạnh Oánh nhìn cái bóng trên TV, lớp trang điểm trên mặt cô đã vô cùng nhem nhuốc còn có đường kẻ mắt bị chùi đi tán loạn, lại còn dài khiến cho cô buồn nôn.
Cô đưa tay xoa khóe mắt, muốn chùi sạch đi hết những gì còn sót lại.
Ngón tay trắng nõn dính máu hòa lẫn với màu đen nhưng cho dù chùi như thế nào đều có cảm giác vẫn còn trên khóe mắt.
Cho đến khi Lưu Cần cầm ra nước tẩy trang.
Cô lấy bông tẩy trang cùng nước dùng sức lau đi.
Hai đuôi mắt đều đã được chùi sạch, nhưng cô vẫn tiếp tục lau đi lau lại không lưu lại một chút dấu vết nào.
Lưu Cần một phát bắt được tay của cô, "Được rồi đã lau sạch hết rồi."
Mạnh Oánh mới không nhìn TV nữa mà nhìn về phía Lưu Cần, "Hết thật rồi sao?"
"Hết rồi mà cái em cần lo là vết thương của em kìa." Lưu Cần đáp lại, lấy bông sát khuẩn chạm lên lỗ tai của cô, cảm giác đau rát lan ra khắp người khiến Mạnh Oánh co bả vai lại, Lưu Cần nhìn chằm chằm vành tai của cô "Vành tai xinh đẹp như vậy nếu để lại sẹo là phiền lắm đó biết không hơn nữa chị cảm thấy em phải đi bệnh viện "
"Không cần đi."
Cô lần nữa nhắm mắt lại, tựa ở thành ghế sa lon, "Chỉ cần không có vẽ đuôi mắt là được rồi."
"Em còn nghĩ đến đuôi mắt đuôi miếc làm gì cơ chứ? Vết thương này" Điện thoại Lưu Cần kêu không ngừng, cô biết là có người gọi để nói với cô về chuyện ở bữa tiệc tối nay của Mạnh Oánh, nhưng cô không có ý định bắt máy, cô hi vọng Mạnh Oánh có thể tự đi nói với mình vậy mà Mạnh Oánh cũng không nói, sắc mặt cô lúc này vẫn còn tái nhợt, nhưng không có bộ dáng như người mất hồn ngay cả nước mắt cũng không còn nữa, khuôn mặt xinh đẹp mười phần tỉnh táo.
Xử lý vết thương xong Lưu Cần mới cầm điện thoại vào toilet để nghe.
Đầu kia là một người quen trong giới cũng có mặt ở bữa tiệc tối đó hỏi Lưu Cần, Mạnh Oánh với đại tiểu thư Dương gia có quan hệ như thế nào?
Cái gì mà đại tiểu thư Dương gia chứ?
Lưu Cần nhíu lông mày hỏi lại.
Bên kia giải thích một chút sự việc cho cô, Lưu Cần sửng sốt một chút sau đó cười lạnh một tiếng "Có quan hệ gì? Không có chút quan hệ nào, gia cảnh Mạnh Oánh mọi người đã sớm biết rồi, không phải thiên kim tiểu thư, cùng hai chị em Dương gia lại càng không có quan hệ, nếu theo như lời cậu nói thì đại tiểu thư Dương gia cũng không phải người tốt lành gì, đã kết hôn rồi còn cùng thiếu gia Hứa gia, à không, tổng giám đốc Hoa Ảnh thân mật, như vậy khác nào là đội nón xanh cho chồng cô ta rồi?"
Người thám thính đầu kia cười cười, trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng chỉ có Lưu Cần mới có thể nói thẳng ra, mà trên thực tế chuyện thiếu gia Hứa gia là tổng giám đốc Hoa Ảnh rất ít người biết được, người này cũng nhờ vào chuyện đêm nay nên biết được, mới gọi cho Lưu Cần hỏi han một chút, cái người đi thám thính này cũng biết Hứa Điện cùng hai vị thiên kim Dương gia có quan hệ tốt, bởi vậy hết thảy đều có liên quan đến nhau.
Cuối cùng người này cười nhẹ nhàng hỏi một câu "Vậy Mạnh Oánh cùng tổng giám đốc Hoa Ảnh có quan hệ gì với nhau không?"
Lưu Cần cười lớn đáp lại, "Không có bất kỳ quan hệ nào đâu, bọn họ từ trước tới giờ không quen biết cũng chưa từng nói chuyện, đêm nay Mạnh Oánh có hành động như vậy tất cả đều là bởi vì bị Dương Đồng kích thích, Dương Đồng ghét Mạnh Oánh nên mới khiến cho cô ấy trang điểm giống với chị cô ta, chuyện này ai mà nhịn được?"
Dương Đồng tranh đấu cùng Mạnh Oánh đã gây không ít sự chú ý, một lời giải thích của Lưu Cần đã hóa giải được mọi chuyện, chuyện hai người hóa trang giống nhau đương nhiên người đến trước sẽ được lợi còn người đến sau rất dễ dàng biến thành trò cười cho thiên hạ.
Người kia đã nghe được cái cần nghe nên đầu kia liền cúp điện thoại.
Lưu Cần nghe tiếng tút tút, lại ở trong toilet ở lại một lúc mới đi ra ngoài.
Qua cuộc gọi này, Lưu Cần đã biết sơ sơ tình huống Mạnh Oánh, cô đi qua đứng sau lưng ghế sô pha tay khoác lên vai Mạnh Oánh, nói "Mẹ chị đã từng nói với chị là nếu muốn nuôi con gái phải cho cô con gái đầy đủ tình yêu thương cùng với vật chất và kẹo ngọt thì sau này mới sẽ không vì một viên đường một khối bánh gatô mà cùng nam nhân chạy mất."
"Mạnh Oánh, em không có tình thương cũng không có vật chất và kẹo ngọt, nhưng em bây giờ có thể tự kiếm tiền để mua kẹo ngọt mà, có một số người không thể với tới thì đừng nên cố gắng làm gì, không nên làm khó bản thân, em là Mạnh Oánh, độc nhất vô nhị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!