Chương 8: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Tô Kha Văn cùng Trương Thiên Hâm ngồi ở cầu thang bên cạnh ban sáu, bọn họ cùng nhau thoải mái ngồi hưởng thụ tia nắng ấm áp dưới mặt trời.

Mặt hướng về phía ánh nắng, Tô Kha Văn hít thở sâu vài lần, cứ như thế qua lại, anh cảm giác được không khí trong phổi đều cùng ly tán dưới ánh sáng cùng cơn gió nhẹ kia.

Tựa như lại có thể làm bộ cái gì cũng không biết mà nở rộ mỉm cười.

—— sau khi nhìn tới đứa bé Vương Hạo kia mặt mày bầm dập, bị bố của chính mình cho một cái tát, bị đuổi ra khỏi trường học.

Đầu ngón tay của bàn tay trái kẹp điếu thuốc, tay kia gắt gao nắm chặt đối phương, Tô Kha Văn cúi đầu cười ra tiếng, lúc sau lại ngẩng đầu lên, chuyên chú mà nhìn sườn mặt cương nghị của Trương Thiên Hâm, nói:

"Anh Hâm."

Trương Thiên Hâm lông mi run rẩy, hắn hút một ngụm thuốc lá, thanh âm rầu rĩ trong cổ họng, đáp lời:

"Ừ."

"Em muốn làm anh.

"Tô Kha Văn nghiêm túc nói. (1)"Tê ——" Trương Thiên Hâm đồng tử hơi co lại một cái chớp mắt, "Khụ khụ khụ......

"Sau khi khụ xong vì bị sặc khói thuốc, hắn quay người, cùng mặt đối mặt với Tô Kha Văn. Tiếng nói không biết vì sặc hay vì gì mà trở nên đen tối sàn sạt không rõ:"Em muốn *** anh?

"Tô Kha Văn gật gật đầu, ánh mắt người nào đó lại tập trung vào phần hạ bộ của anh. Tô Kha Văn: -_-# Thế nhưng lại dám dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, thật đúng là tức chết người. Anh lập tức mếu máo, làm ra vẻ đáng thương hề hề:"Em muốn làm công, tất cả là do anh lớn lên quá cường tráng, em chịu không nổi.

"Dưới ánh mặt trời, con ngươi kia tựa tẩm thấu hơi nước, thanh triệt rõ ràng, y như con mèo nhỏ vậy. Trương Thiên Hâm nhìn lên đôi mắt đó, một biểu tình không hàm hồ nghiêm túc, còn có chút không biết nên nói sao. Hắn yên lặng quay đầu đi, nhưng tiếp theo lại bị ép xoay trở lại ——"Hừ, tại sao lại không trả lời.

"Con mèo nhỏ tức giận, lộ ra răng nanh nhỏ bé. Nhìn bộ dáng đáng yêu làm ra vẻ hùng hổ của người yêu mình, nội tâm của Trương Thiên Hâm chung quy vẫn trở nên mềm mại. Trong giọng nói là ngữ điệu sủng nịch cưng chiều mà trước kia chưa bao giờ từng có."Được."

"Thật sao?"

"......!Ừ."

"Anh Hâm."

"Ừ."

"Em muốn vĩnh viễn cùng anh ở bên nhau, không xa rời."

"Ừ, vĩnh viễn không xa rời nhau."

Hai thiếu niên tay cầm chặt, ánh mặt trời chiếu vào đầu vai của bọn họ.

Cảm xúc cuồn cuộn.[ anh đang ở đâu? ]

[ anh Hâm: Đang ở cổng trường chờ em.

]

[ Hừ, phải chờ đó nha, thầy giáo đang dạy quá giờ đây.

]

Thầy giáo dạy hóa học đang dạy lố giờ có tướng mạo rất hòa thuận, thường xuyên cười hì hì, đối với những học trò có một chút động tác lén lút nhỏ cũng không quá để ý.

Có thể nói đây là một trong những giáo viên hiền lành hiếm hoi dạy lớp ban một.

Hôm nay dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có mưa, nhưng ban ngày vẫn oi bức như cũ.

Phòng học gồm bốn quạt trần vẫn không thể nào thỏa mãn được anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!