Chương 5: (Vô Đề)

Gần tới tiết khóa cuối cùng, Tô Kha Văn trạng thái cả người đều là nằm bò trên bàn ngủ tới trời đất tối tăm.

"Tô Kha Văn......" Lại là Lý Triều Dương tên kia gọi, Tô Kha Văn ngẩng đầu, ánh mắt mê mang buồn ngủ hỏi:

"Lại làm sao nữa......"

Trong giọng nói ngầm có ý vị oán giận cùng khàn khàn oán trách khiến cho Lý Triều Dương cả người cứng đờ, tay muốn vỗ bả vai của Tô Kha Văn đều rũ ở giữa không trung.

"Hửm?

"Tô Kha Văn nghi hoặc mà nghiêng đầu. Lý Triều Dương cố nén"Ngọa tào", lập tức khôi phục nguyên bản bộ dáng hi hi cười.

"À...! Chính là cái kia......! Tiết sau không có giáo viên cùng với cán bộ lớp quản kỷ luật. Cậu có muốn đi ra ngoài hút thuốc không?"

Nói xong còn làm mặt quỷ.

Thì ra chỉ có như thế.

Tô Kha Văn đối với lũ choai choai trộm tụ tập lén hút thuốc chẳng có một tí hứng thú.

Anh đem đầu lùi về, dùng cánh tay che lại, một bộ dáng làm ơn đừng quấy nhiễu.

"Không đi, tôi muốn ngủ."

"Ok."

Lý Triều Dương nói xong liền vội vàng đi rồi.

Một tiết tự học cuối cùng được ban cán bộ quản kỷ luật trông coi.

Người tự học thì vẫn tự học, người đọc sách thì vẫn đọc sách, lớp có thiếu người đi chăng thì cũng tập mãi thành quen.

Bốn cái quạt trần loảng xoảng loảng xoảng rung, nhưng mà chỉ có chút này vẫn không ảnh hưởng hề hấn gì đối với Tô Kha Văn đang ngủ mơ thơm ngọt.

Trong mộng không biết đã qua bao lâu.

-

- nữ sinh cả người châu quang bảo khí tuổi trẻ xinh đẹp đang chậm rãi hướng anh đi tới, mi mục hàm tình, môi đỏ khẽ mở.

"Tô Kha Văn......! Tô Kha Văn --

"- - Tô Kha Văn khiếp sợ: A! Vì cái gì lại là giọng nam gọi tên anh thế."Tô Kha Văn, tỉnh tỉnh......

"- - phú bà tuổi trẻ xinh đẹp lại hô gọi thêm vài tiếng, Tô Kha Văn sợ tới mức lắc đầu lia lịa. Đột nhiên đối phương làm ra cử chỉ kinh người, vuốt ve thân thể, lay lay người anh, ngoài miệng vẫn kêu:"Tô Kha Văn, Tô Kha Văn......"

"Chết tiệt --

"Tô Kha Văn bỗng nhiên bừng tỉnh, ánh mắt mất tiêu cự. Hoàn hồn một lúc mới chú ý tới nam sinh trước bàn là người gọi anh tỉnh dậy, phòng học trống rỗng không một bóng người. Anh đây là ngủ quên à? Xem nam sinh trước mặt thu hồi tay, Tô Kha Văn lau tóc mái ướt mềm dán nơi cánh tay ngủ, xin lỗi nói:"Xin lỗi xin lỗi, ngủ quên mất.

Cảm ơn cậu gọi tôi dậy."

"Không sao cả." Đối phương lắc đầu liền xoay người, trầm mặc thu thập sách vở vào cặp sách, đeo trên vai rồi ra cửa.

Tô Kha Văn nhìn bóng dáng kia như suy tư gì, đầu tiên là tự hỏi tên của người trước bàn

-- anh nhớ rõ là kêu......! Cái gì Dương?

Buổi tối còn đeo cặp sách về phòng ngủ, đúng là học sinh chăm chỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!