Bữa cơm trưa hôm nay làm Tô Kha Văn có thể coi như tiếp thu, nhưng vì mùa hè quá nóng, dẫn đến khẩu vị ăn uống của anh không tốt cho lắm, nên quyết định đến nhà ăn mua chén cháo rồi tìm chỗ không người để ngồi.
Dung nhan dù xa lạ nhưng phá lệ xuất chúng làm nhà ăn công cộng trông có vẻ đặc biệt lên.
Đám ban sáu du thủ du thực đang hi hi cười cũng nhìn theo tầm mắt của Trương Thiên Hâm tới thiếu niên kia.
"Học sinh mới à? Ban mấy tên gì thế?"
Một tên có vẻ linh thông hiểu biết tin tức liền nói: "Tên Tô Kha Văn, mới chuyển tới, hiện tại đang ở ban một."
Trong cả đám cũng không thiếu kẻ ác ý, Văn Hạo chính là dạng người điển hình mồm thối đó, nói: "Mặt mũi như vậy nhìn khác gì thằng ẻo lả không....
"Trương Thiên Hâm nghe xong liền nhíu mày."Anh Hâm, hay chúng ta đi gặp tên học sinh mới đó đi? Cho nó biết điều xem...."
Nam sinh còn đang liến thoắng nói, một lát sau, có người kéo kéo quần áo của hắn.
"Hạo tử, đừng nói nữa......"
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, gọn gàng dứt khoát đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo sắc bén của Trương Thiên Hâm ——
"Văn Hạo, mày nói nhiều quá."Ăn xong chén cháo Tô Kha Văn liền đi siêu thị mua một cây kem, lúc trả tiền ông chủ còn nhìn anh nhiều lần nhưng vì nơi đông người nên cũng chẳng thể nói cái gì.
Sân thể dục lúc này có không ít người đang tản bộ, đèn đường ban đêm cũng sáng rực.
Anh mua xong liền một người thẳng tắp về phòng học.
Không nghĩ ra được trên đường đi còn đụng mặt phải Lý Triều Dương.
Lý Triều Dương cùng đồng bạn lên tiếng kêu gọi, bọn họ đứng tại chỗ, ánh nhìn đánh giá dừng lại trên người Tô Kha Văn.
Tô Kha Văn phát hiện những người này anh đều không gặp qua ở lớp, chắc hẳn là từ ban khác.
Còn có mấy người giống như đang học trung học.
"Tô Kha Văn, không phải lúc trước hẹn cậu cùng nhau đi sao? Như thế nào lại ăn xong rồi đi một mạch thế?
"Lý Triều Dương trêu ghẹo nói, ngữ khí tựa hồ thoải mái hào phóng không hỏi tội. Tô Kha Văn cắn miếng kem, trả lời:"Người trên hành lang quá nhiều, mới quay ra liền đã không thấy được bọn cậu.
Tôi cũng không biết nhà ăn ở chỗ nào, tìm nửa ngày mới thấy."
Lý Triều Dương gật gật đầu tỏ vẻ lý giải: "Ha ha, vậy lần sau để tôi chờ cậu, vừa kịp lúc mang cậu đi gặp bạn bè của tôi, mọi người hiểu biết lẫn nhau mới có thể giúp đỡ nhau được.
"Tô Kha Văn cười cười:"Được thôi."
Nói cho hết lời liền mỗi người một ngả.
Ban đêm tuy rằng vẫn là nóng, nhưng lại so với ban ngày tốt đi không ít.
Tô Kha Văn tiếp tục gặm cây kem.
Dọc theo đường đi người xem anh phá lệ nhiều, nữ sinh chiếm đa số, mỗi lần anh nhìn lại đều ngại ngùng trốn tránh.
Anh cười vui vẻ lên lầu.
Mà ban sáu tầng cao nhất bên kia chướng khói mùi mịt một mảnh, trưng bày đống bàn ghế đặt bài Poker.
Trên mặt đất toàn là tàn thuốc, các thiếu niên thiếu nữ ngậm điếu thuốc không dám lớn tiếng.
Trương Thiên Hâm ngồi ở ghế sô pha được bày duy nhất, rũ mắt phun khói thuốc lá, một bộ dáng gợn sóng bất kinh —— nhưng chân hắn lại hung hăng đạp lên mặt của một nam sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!