Chương 18: (Vô Đề)

Mấy ngày gần đây nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, Tô Kha Văn bọn họ cuối cùng cũng được nhà trường phát đồng phục mùa đông.

Anh mặc vào áo khoác, quần áo phối màu đen trắng thực phù hợp với khí chất của Tô Kha Văn.

Vì thế mà dựa vào nhan giá trị cùng thân cao ở trong một chúng học sinh liền trở thành hạc trong bầy gà.

Nếu mấy ngày hôm trước không có phát sinh sự kiện kia, có lẽ Tô Kha Văn đã thu được rất nhiều thư tỏ tình.

Trương Thiên Hâm tìm anh lại đúng lúc vào giờ nghỉ trưa.

Hai người cứ như vậy ôm ấp thân mật lẫn nhau ở hành lang, người sáng suốt nhìn vào liền biết bọn họ là cái gì quan hệ.

Vì thế lời đồn đãi vớ vẩn cứ truyền miệng nhau không ngừng, cái gì mà Tô Kha Văn là người trong xã hội, được Trương Thiên Hâm bao dưỡng, thậm chí còn tung tin tào lao rằng anh cắm nguyên cái sừng to cho Trương Thiên Hâm nữa.

Sừng trâu sừng tê giác mấy thứ này, vẫn là thôi kệ, anh cũng chẳng phải là người rảnh rỗi nhiều thời gian để để ý mấy.

Tiết tự học buổi tối còn thừa một tiết khoá cuối cùng.

Tô Kha Văn lười biếng ghé vào trên bàn, cánh tay đè lên cuốn tuyển tập văn Lỗ Tấn.

Mà bạn cùng bàn mồm ríu rít như chim sẻ của anh lại bị chủ nhiệm lớp gọi đi lên văn phòng, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.....

Anh chán nản quơ quơ bút trong tay, tưởng tượng nó là điếu thuốc, ngón tay thon dài chuyển động, tầm mắt toả định, dần dần toát ra tư tưởng.

—— nữ chủ nhiệm gần 50 tuổi kia nhất định là nhân vật luôn làm học sinh cảm thấy bực bội, nghiêm khắc quá mức, trong mắt không dung nổi hạt cát.

Là kiểu giáo viên mà học sinh cũng không dám nói đùa một câu.

Nhưng giống với tất cả giáo viên, luôn đối đãi khoan dung với học sinh có thành tích tốt.

Cô tựa hồ rất coi trọng anh, mới vừa khai giảng phát học bổng liền thêm anh vô danh sách, chỉ cần không ngủ trong tiết của cô, những việc khác coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.

Như vậy thẳng cho đến lúc gần giờ đi học, học sinh đều ngồi tại chỗ của bản thân chờ giáo viên tới, Lý Vũ Đồng mới từ văn phòng trở về, Tô Kha Văn ngừng quơ bút ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ.

Theo sau mới nhíu mày lại.

Sắc mặt của thiếu nữ thập phần trắng bệch, đôi mắt tròn xoe chứa đầy nước mắt uỷ khuất, thấm ướt lông mi đen nhánh.

Cô sau khi ngồi xuống liền rút ra khăn giấy lau nước mắt, bả vai vẫn run rẩy.

Tô Kha Văn ngồi thẳng người dậy, hỏi: "Cậu làm sao vậy, bà ấy phê bình cậu à?

"Lý Vũ Đồng lắc đầu, ách thanh nói:"Không có gì.

"Động tĩnh này liền bắt đầu thu hút sự chú ý của nhiều người, liếc nhìn vài lần rồi quay đầu cùng người khác nói nhỏ. Đám nữ sinh cách đó không xa đàm luận với nhau, tất cả đều vào tai Tô Kha Văn. ——"Tao vừa mới từ văn phòng trở về, chủ nhiệm lớp hoài nghi Lý Vũ Đồng làm bạn cùng Tô Kha Văn là vì.....! rồi mới kêu Lý Vũ Đồng tự kiểm điểm bản thân một chút, làm nó biết tự tôn tự ái......"

"Ủa Tô Kha Văn không phải cùng......! Trương Thiên Hâm......"

"Lý Vũ Đồng chắc là lại làm con giáp thứ mười ba rồi......"

"Hừ, đúng là vô liêm sỉ......

"Tiếng hi ha cười ồn ào tựa đám ruồi bọ, ong ong biểu đạt sự dơ bẩn của chúng. Mà Lý Vũ Đồng cũng nghe thấy được, khóc đến khó có thể ức chế. Nhưng chịu đựng không phát ra một chút tiếng động nào. Tô Kha Văn liếc mắt nhìn đám nữ sinh kia. Nói xấu sau lưng còn sợ người khác không nghe thấy được, có ý nghĩa gì. Còn không phải là muốn rải muối lên miệng vết thương của người khác sao? Quay đầu đi, con ngươi xinh đẹp dần ám trầm, đuôi mắt hàm chứa ý vị đầy sắc bén như lưỡi dao. ——"Chậc."

Anh không nhanh không chậm đứng lên, ánh mắt của mọi người tụ tập lên người Tô Kha Văn.

Thiếu niên lưng thẳng, đầu hơi rũ, một tay đem mái tóc xoã tung vuốt ra sau đầu, gương mặt tuấn mỹ phi phàm hoàn toàn được triển lộ ra.

Bình thường anh luôn mang theo ý cười, nhưng hiện tại, cặp mắt liễm diễm đào hoa kia lại lạnh băng, mặt vô biểu tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!