Chương 17: (Vô Đề)

Cơ hồ nhìn đến dòng tin nhắn [ chúng ta chia tay đi ] này trong nháy mắt, một tiếng vang lớn kinh hách đến đám người đang quần ma loạn vũ ở ghế lô.

Sở hữu tiếng ồn náo nhiệt đều đột nhiên im bặt, mỗi người mặt lộ vẻ hoảng sợ, thở cũng không dám thở to.

Trương Thiên Hâm ngực kịch liệt phập phồng, trong ánh mắt trải rộng đầy tơ máu, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy điện thoại.

Cực kỳ giống ác quỷ bò ra từ địa ngục.

"Cút!"

Màn hình TV phía trước bị dùng lực ném vào, giống như mạng nhện mà vỡ vụn.

Các loại bình rượu bia đều bị ném xuống nền đất, mùi hỗn tạp chồng chất lên nhau.

Tất cả mọi người rời đi.

[ số điện thoại này hiện đang bận.....!]

[ số điện thoại này hiện không thể liên lạc được.....!]

[ Anh Hâm: bốc máy ]

[ chúng ta nói rõ ràng ]

[ con mẹ nó, Tô Kha Văn......!]

Một đêm kia, Tô Kha Văn tắt điện thoại di động, không xem cũng chẳng thèm nghĩ, nằm ở trên giường khách sạn vô lo vô tư ngủ.

Anh đương nhiên là đã dự kiến được kết quả này.

Ngày hôm sau khởi động máy lại, vô số tin nhắn hiện ra, cuộc gọi, tin nhắn, ứng dụng mạng xã hội, người nào đó đã liên lạc rất nhiều lần.

Nhưng Tô Kha Văn cũng chỉ cười nhẹ, cất di động vào túi áo, đi đến trường.

Cánh tay anh quấn quanh một vòng băng vải.

Anh tưởng.

Hình xăm kia bởi vì cũng không quá lớn nên có thể dùng băng vải để che giấu có lệ không cho giáo viên biết.

Nếu đã chia tay rồi, chi bằng đi xóa đi.

Mà Trương Thiên Hâm người này đầy hình xăm như vậy, không biết như thế nào có thể tiếp tục đi học.

Cũng chỉ có thể nói là người có tiền muốn làm gì thì làm đi.

Nhiệt độ dạo gần đây cũng hơi hạ xuống, không còn cảm giác khô nóng buồn bực người như trước nữa.

Ve cũng không còn kêu ầm ĩ.

Qua mấy ngày chắc lại phải mặc áo dài tay rồi mặc thêm áo khoác.

Nếu đã đưa ra lời chia tay như vậy, Tô Kha Văn cũng không cần sử dụng tới bất cứ thứ đồ gì Trương Thiên Hâm đưa cho.

Gỡ đồng hồ Cassiel khoản tình lữ xuống, bỏ đôi giày Air Jordan Nike ra, đeo vào chiếc giày Converse kinh điển màu đen mà bản thân mua.

Ngay cả áo thun ngắn tay, anh cũng mua cái mới.

Tô Kha Văn ngồi xổm ở cửa buộc dây giày, một cánh tay đeo quai balo, mái tóc xõa tung rời rạc mất tinh thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!