Chương 16: (Vô Đề)

Cảm giác cái mũi bị lấp kín cực kỳ không dễ chịu, Tô Kha Văn hé miệng hô hấp, nhưng giọng nói đều trở nên khô khốc mà hơi khó chịu.

Anh nghĩ tới lúc nhờ Lý Vũ Đồng mua bình Phì Trạch Khoái Nhạc, thật sự là quá đáng tiếc không thể uống được.

Thấy khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, giáo y muốn đi sang cách vách sửa sang lại dụng cụ buồn cười mà lưu lại một câu rồi đi:

"Khó chịu tới vậy sao. Em cũng nên thấy may mắn đi vì bên ngoài nắng to nhưng hai đôi tình nhân bọn em lại ở đây nằm trong phòng điều hòa không cần đứng học quân huấn nữa rồi."

Tô Kha Văn trong nháy mắt vui vẻ một chút: "Nói cũng đúng......

"Ngồi ở trên ghế Trương Thiên Hâm bởi vì quá nóng, áo thun được vén lên giữa ngực ngồi thổi gió lạnh. Giáo y đi rồi, hai người bọn họ đối diện nhau nhưng không ai nói chuyện. Tô Kha Văn lười biếng nằm, xuyết cười, tầm mắt dừng ở cơ bụng của Trương Thiên Hâm hồi lâu. Lông mi nhấp nháy giống cánh quạt nhỏ nâng lên. Trương Thiên Hâm hô hấp căng thẳng, ý vị không rõ"Chậcmột tiếng. - -Anh Hâm lại sát gần đây một chút, đầu cũng duỗi ra đây đi.

"Trương Thiên Hâm nghe lời ngồi gần vào, đầu với qua. Hai khuôn mặt dựa gần cực kỳ. Hô hấp phảng phất như luân phiên cùng nhau. Thảm cỏ xanh ngoài cửa sổ"Sàn sạt

"đong đưa, vài tia nắng mặt trời chiếu vô phòng. Nhưng mọi thanh âm trên thế gian lại như trở nên im lặng đi. Xúc cảm ướt mềm ấm áp phát ra ở khuôn mặt, ngay sau đó đầu Trương Thiên Hâm bị vây quanh lấy. Hắn như đắm chìm trong đôi mắt ngăm đen như đại dương mênh mông kia. Đầu ngón tay của đối phương vuốt ve lấy tóc hắn. Di chuyển dần dần tới môi. Nhưng đối mặt với hô hấp quen thuộc kia, cũng không có cảm nhận được nụ hôn nào tới. Tô Kha Văn chống trán Trương Thiên Hâm. Anh cười hỏi:"Tại sao vừa mới nãy anh không để ý tới em?

"Trương Thiên Hâm nhìn vào đôi mắt liễm diễm đầy quang mang ấy, miệng dần khô, không biết nên nói gì mà quay đầu trầm mặc. Mà mới quay đi có một giây liền đã bị bắt quay đầu lại. Tô Kha Văn vẫn giữ nguyên bộ dáng hi hi cười,"Anh có phải không còn thích em nữa hay không?"

"Không có." Trương Thiên Hâm nhíu mày sắc mặt nghiêm túc nói: "Anh như thế nào lại có thể không thích em nữa đâu.....

"Mỗi một ngày, phân tình yêu này liền càng tăng đi rất nhiều, không có lúc nào là không tác động đến tâm trí hắn. Tô Kha Văn cười nheo mắt giống con mèo nhỏ nghịch ngợm. Anh làm nũng nói:"Vậy anh vì cái gì mà không để ý tới em? Anh nói đi, em làm sai cái gì em sẽ nhận lỗi mà.

"Trương Thiên Hâm tay xoa xoa đầu người yêu, trong mắt hàm chứa ôn nhu. Môi hắn đóng mở:"Bảo bối, sáng nay anh nhìn thấy --"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận bước chân.

"Tô Kha Văn, tôi tới rồi nè!

"Nghe thấy thanh âm trước, lúc sau mới nhìn thấy được thân ảnh. Nữ sinh đẩy khung cửa, cúi đầu thở hồng hộc, sợi tóc còn phe phẩy đung đưa, cả khuôn mặt vì nóng mà trở nên đỏ ửng như quả táo."Cuối cùng mới tìm được chỗ này.....

"Thiếu nữ hô, trong tay còn nắm chặt lấy bình nước lấy từ trong tủ đông còn đang tỏa ra khí lạnh. Cô cười ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy được phân ác mộng mà sáng nay gặp phải. Mặt trong nháy mắt trắng bệnh cứng đờ."A??"

Lý Vũ Đồng trừng lớn đôi mắt, "Là cậu!!

"Là nam sinh hồi sáng cừu hận nhìn cô! Vì cái gì hắn ta lại ở cùng phòng y tế với Tô Kha Văn thế? Thiếu nữ hỏi:"Cậu ta là ai vậy? Tô Kha Văn."

Tô Kha Văn tâm một lộp bộp: Chà.

"Còn cô là ai.

"Trương Thiên Hâm mặt vô biểu tình, đôi mắt tam bạch tràn đầy nham hiểm dữ tợn, tay ở bên cạnh lén nắm thành nắm tay. Nam sinh trước mắt cho người cảm giác bị áp bách mãnh liệt, Lý Vũ Đồng hoảng loạn nuốt nước miếng, thanh âm có chút run:"Tôi là bạn cùng lớp với Tô Kha Văn......

"Tô Kha Văn thấy tình hình không ổn, đối với Trương Thiên Hâm nói:"À đây là bạn ngồi cùng bàn của em, tên Lý Vũ Đồng......! Cậu cũng tìm chỗ nào đó ngồi đi.

"Câu sau cũng không chứa ý tứ muốn giới thiệu Trương Thiên Hâm. Lý Vũ Đồng gật đầu ngồi xuống. Ba người ở cùng một phòng. Lý Vũ Đồng cũng thuộc dạng người vô tư, chỉ là mới cùng Tô Kha Văn tán gẫu một lúc liền đã quên đi cảm giác sợ hãi run bần bật mới nãy, một người ba hoa ríu rít không ngừng, nhưng ít ra cô nàng này nói chuyện còn tính thú vị."Tôi mua cho cậu Phì Trạch Khoái Nhạc mà cậu thích rồi nè, cầm đi.

Để tính coi, 3 đồng tiền một chai, tôi còn chạy đưa cho cậu trong khi trời còn nắng nóng thế này nữa nên là tiền ship.....! Hừm không nhiều lắm đâu, cậu đưa thêm 2 đồng tiền cho tôi đi.Tô Kha Văn:Phí ship là tuyệt đối không có, tuyệt đối không có khả năng.

"Lý Vũ Đồng mắt hơi mở to, đem lon Coca hung hăng lắc lắc, giơ lên trước mặt Tô Kha Văn."Có tin tôi khui lon nước này ra không."

"Đừng đừng đừng, cậu sao có thể đối xử với người bệnh như vậy được? Ác quá rồi đấy."

"Thôi thì vì cậu là người bệnh nên tôi bỏ qua cho đó.

"Hai người trong lúc nói chuyện, bầu không khí như hoàn toàn không chấp nhận thêm người thứ ba chen vào, chỉ để lại Trương Thiên Hâm tựa như bị bỏ quên ở một góc vậy. Đột nhiên, đang nói chuyện phiếm được nửa lời, Tô Kha Văn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Trương Thiên Hâm. Ánh mặt trời chiếu lên nửa gương mặt anh, giống như thiên sứ thuần khiết."Ha ha ha ha, buồn cười thật đó, anh có thấy cô bạn này rất thú vị không.

"Tô Kha Văn cười, đôi mắt đẹp lộng lẫy không cấm nheo lại. Chính là như vậy, rõ ràng trong phòng có ba người, hai người nói chuyện, người trong cuộc lại dò hỏi sang người bị vắng vẻ --"Thú vị không?

"Trương Thiên Hâm vốn dĩ liền không phải người giỏi về mặt nhường nhịn. Hắn nhìn về phía Lý Vũ Đồng, mở miệng trào phúng:"Cực kỳ thú vị, cô ta là đồ chơi của em à, Tô Kha Văn?Nghe thấy từđồ chơi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!