Sáng sớm, bầu trời còn chưa sáng toàn bộ, ánh vàng rực rỡ từ mặt trời sắp sửa dâng lên chiếu rọi lên bầu trời xanh.
Học sinh ngoại trú rốt cuộc vẫn có chỗ lợi, ví dụ như không cần chạy bộ thể dục vào buổi sáng, ở trong nhà ngủ cho khoẻ.
Nghĩ rằng Tô Kha Văn cùng Trương Thiên Hâm đều sẽ ngủ tới 7 giờ, tới khi hội thao chạy bộ ở trường đã kết thúc tới phiên thời điểm ăn sáng mới tỉnh dậy.
Dọn dẹp một chút lái xe đi tới trường học.
Vừa vặn tới kịp lúc.
Chỉ là hôm nay phải đưa trà sữa cho bạn cùng bàn, riêng mình Tô Kha Văn dậy sớm một chút.
"Anh Hâm, tỉnh tỉnh." Anh đẩy đẩy bên người Trương Thiên Hâm.
"Ừm......
"Trương Thiên Hâm mở mắt ra, sững sờ vài giây tầm mắt dần dần mới ngắm nhìn lại. Nam sinh sáng sớm mới tỉnh dậy thanh âm đặc biệt từ tính, câu người cực kì."Bảo bối, làm sao vậy, dậy sớm thế.
"Tô Kha Văn ngượng ngùng mà nói:"Xin lỗi, em đột nhiên dậy xong không ngủ được nữa.
Chúng ta không bằng đi sớm một chút đi, tiện thời ăn sáng ở bên ngoài trương học luôn, cũng không cần gọi người tới đem đồ ăn nữa.
"Trương Thiên Hâm cũng rời giường, hai người cùng nhau từ trên sàn nhà nhặt quần áo lên mặc vô người. Hiện tại quần áo của hai người đều mua cùng loại kiểu dáng giống nhau, tuy rằng size của Trương Thiên Hâm lớn một chút, nhưng khác biệt cũng không phải quá nhiều. Quần áo của hai bọn họ cũng tuy hai mà một. Nhưng mà.....! Cũng có cái khuyết điểm khi mua đồ giống nhau. Trương Thiên Hâm ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía Tô Kha Văn, tai hồng mà nói:"Bảo bối, chúng ta mặc nhầm quần lót.
"Hắn là sau khi mặc xong mới phát hiện. Tô Kha Văn đã mặc xong xuôi, cúi đầu xem quần lót màu đen mình đang mặc, cảm giác, có vẻ cùng với quần của hôm qua có chút không giống nhau...... Hai người đồng dạng chú ý tới chính là quần lót đều là hai ngày đổi một cái, vậy....! quần lót toàn là..... Không thể nào! Anh đỡ trán, đồng dạng đỏ mặt, hồi lâu mới nói:"Anh đem hai cái vứt đi đi."
"Ừ."
Thế là nhạc đệm xấu hổ sau khi tỉnh lại liền bị hai người cố ý quên mất, chuẩn bị thêm rồi mới đi tới trường.
Mới đi không lâu đã có thể nhìn thấy một vài bạn học cùng trường ở đây.
Trương Thiên Hâm ngồi ở sau xe máy.
Tô Kha Văn ngồi phía trước bật lửa điếu thuốc.
Gió thổi phất qua tóc anh, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt híp lại, quang mang xán lạn chiếu lên mặt mày của anh làm tăng thêm vẻ thánh khiết.
Nhưng gương mặt thánh khiết như vậy lại nhìn ra cánh tay có hình xăm, đầu ngón tay kẹp thuốc lá thỉnh thoảng hút mây nhả khói.
Trên đường người đi đường nhịn không được ngóng nhìn anh, có lấy ra di động chụp ảnh.
Làm mỗi một hành động nào đó bị Tô Kha Văn thấy được, bọn họ liền bị kéo ra một khoảng cách lớn, thiếu niên xa xa đưa ra một cái hôn gió, đôi mắt sáng ngời lại không mang theo một chút nương khí nào, nhất cử nhất động đều tiêu sái phóng đãng không kiềm chế được.
Người vừa mới chụp lén chính là Đường Tô, đã chịu bạo kích từ mỹ nhan tuyệt thế kia mà che ngực, hai mắt của thiếu nữ ửng hồng, ánh mắt sáng rực.
-
- thật là quá đẹp trai!
Cổng trường hai bên đều là cửa hàng văn phòng phẩm và quán ăn vặt.
Nhưng tiệm trà sữa gần nhất thì chỉ có một chỗ, Tô Kha Văn xác định vị trí xong, không vội mua, bọn họ tới vẫn sớm, chủ quán còn đang đặt xúc xích lên vỉ nướng, chắc là cũng vừa mới tới.
Chờ anh cùng Trương Thiên Hâm đến tiệm ăn vặt mỗi người một tô mì lớn, còn ăn thêm cả mâm há cảo sau, học sinh ngoại trú cũng dần trở nên đông hẳn.
Lúc Trương Thiên Hâm trả tiền, Tô Kha Văn nói cho hắn muốn mua trà sữa liền xoay người đi.
Mua xong, Trương Thiên Hâm xem trên tay anh cầm ba ly, ngoài ý muốn mà nhưóng mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!