Chương 5: Ta là người biết thương hoa tiếc ngọc

Thúy U uyển nằm ở phía tây của vương phủ, tuy nói có hơi phiến diện một chút, nhưng khung cảnh đúng là rất đẹp đẽ tĩnh mịch, Khúc Khinh Cư vịn vào tay Mộc Cận, đi xuyên qua cánh cửa hình bán nguyệt, thì cửa lớn của Thúy U uyển đã xuất hiện gần ngay trước mắt, ma ma gác cửa và quản sự của Thúy U uyển đứng hầu ở cửa từ sớm, nhìn thấy Khúc Khinh Cư, liền vội vàng vác theo bộ mặt tươi cười bước ra nghênh đón.

Chuyện của thiện phòng đã lan truyền đi khắp trong phủ, chỉ trong một đêm không ai dám không nể mặt vương phi, nhìn đi ngay cả vương gia cũng đứng về phía của vương phi, bọn họ chẳng qua chỉ là đám người hầu, nào dám đắc tội với chủ tử chứ.

"Chúng nô tài tham kiến vương phi,"

Ma ma quản sự bước lên trước, hành đại lễ với Khúc Khinh Cư, lại tươi cười lấy lòng mấy nàng hầu lớn,

"Bên trong đã chuẩn bị trà bánh rồi ạ, mời vương phi mau vào trong nghỉ ngơi."

Vất vả rồi,

Khúc Khinh Cư khẽ gật đầu, bỏ qua nụ cười nịnh bợ của ma ma quản sự và ma ma trông cửa, gót sen nhẹ bước vào bên trong Thúy U uyển.

Rõ ràng là vương phi đối xử với bọn họ rất khách khí, nhưng cả hai ma ma đều cảm thấy cả người vương phi toát ra khí chất cao quý, nên dáng vẻ lại càng ép xuống thấp hơn nữa.

Thúy U uyển không rộng lắm, nhưng lại hơn ở chỗ rất tinh tế, ánh mắt Khúc Khinh Cư quét khắp bốn phía xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người cô gái áo trắng đang ở trong đình viện.

Cô gái tay đang cầm một cây sáo quả thật rất đẹp, toàn thân mặc một bộ váy áo màu trắng ống tay rộng càng tôn lên vẻ thoát tục không vương bụi trần của nàng ta, nhìn qua thì thật sự không giống một ca kỹ xuất thân từ kỹ viện.

Đây là lần đầu tiên Vân Khuynh nhìn thấy vị vương phi không được vương gia sủng ái trong lời đồn, vốn dĩ cứ tưởng đó là một cô gái bình thường, không ngờ lại là một mỹ nhân rực rỡ đến thế.

Mắt phượng mày liễu, mái tóc được chải theo kiểu phi tiên rất đẹp, viên đá hồng ngọc rủ từ trên trán xuống dừng vừa đúng ở lông mày, lại càng khiến làn da trắng nõn lộ ra vẻ mịn màng mềm mại.

Bộ váy với ống tay rộng màu trắng ngà được may bằng gấm Tứ Xuyên hoa lệ cao quý mặc trên người khiến nàng ta trông như một tiên nữ bay trên trời, dường như bộ váy này chỉ làm riêng ình nàng ta mặc, xinh đẹp rực rỡ nói không nên lời.

Miếng ngọc bội khảm trên dây lưng buộc ở eo, cũng quý giá hơn tất cả những thứ mà nàng có.

Đây chính là vị Đoan vương phi trong lời đồn sao?

Vân Khuynh ngây ra, không hiểu sao bỗng có cảm giác tự thẹn không bằng người, siết chặt cây sáo trúc trong tay, nàng ta nhún mình hành lễ nhẹ nhàng nói:

"Vân Khuynh tham kiến vương phi nương nương."

"Vân Khuynh cô nương không cần đa lễ,"

vịn vào tay Mộc Cận ngồi xuống chiếc ghế chạm trổ bằng gỗ lim dưới giàn nho, uống một ngụm trà do một tiểu nô tỳ dâng lên, nói:

Vị trà rất ngon.

"Nước trà này đều do ta lấy từ những giọt sương đọng vào sáng sớm để ngâm, được vương phi yêu thích, thì coi như ta đã làm không uổng công rồi, vương gia cũng rất thích loại trà này."

Vân Khuynh tiến lên trước hai bước, cười đáp.

Mộc Cận nghe thấy những lời tự xưng của nàng ta, lông mày liền nhíu lại, nhưng cúi đầu xuống thấy sắc mặt vương phi vẫn bình thường, nên khuôn mặt cũng khôi phục lại như cũ.

Tay bưng tách trà chợt khựng lại, Khúc Khinh Cư liền đặt tách trà xuống, lấy khăn tay chấm chấm khóe miệng,

"Thiết nghĩ Vân Khuynh cô nương chắc cũng biết tại sao bổn vương phi lại tới đây, không biết có vinh hạnh được thưởng thức tiếng sáo của Vân Khuynh cô nương một lát không."

Nàng chẳng thích thú gì uống cái thứ nước sương đọng trên hoa, vương trên cỏ này chút nào, ai mà biết được chúng có vệ sinh không.

"Vương phi, ta không phải hạng thiếp mua vui của quý phủ,"

sắc mặt Vân Khuynh trắng bệch, dáng vẻ như đang chịu nhục nhã nhìn Khúc Khinh Cư,

"Vân Khuynh tài nghệ vụng về, không dám để đôi tai tôn quý của vương phi nương nương nghe thấy."

Lời vừa dứt, khiến cho toàn bộ sân viện lập tức im ắng hẳn đi, nô tỳ hầu hạ Vân Khuynh càng khiếp sợ đến mức phát run, hận không thể co người lại một đống, ngay cả dũng khí liếc nhìn về phía Khúc Khinh Cư cũng không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!