Chương 46: Cung khôi nguyên

Editor: Gà

Vào ngày hai mươi sáu tháng giêng Bắc Lộc Bá chạy đến Kinh thành, đầu tiên gã đến phủ trưởng công chúa, nhưng chưa kịp đến cửa đã bị người hầu của phủ trưởng công chúa đuổi ra, gã không ngờ hạ nhân dám làm khó gã, đang muốn phát tác, Tấn An công chúa vịn tay nha hoàn tay đứng ở đại môn.

Bởi vì mỗi ngày Bắc Lộc Bá đều nhớ mong ngoại thất (vợ bé), mấy tháng gần đây hai phu thê rất ít ở cùng nhau, Bắc Lộc Bá đứng ở cửa chính, nhìn trang phục lộng lẫy của công chúa, lửa tức như bị tưới một gáo nước lạnh, gã lắp bắp nói: Công chúa.

Phò mã làm gì vậy?

Tấn An công chúa cười như không cười liếc mắt nhìn sau lưng gã:

"Sao không thấy vị mà ngươi vừa ý?"

Vẻ mặt Bắc Lộc Bá lúng túng, người hầu thị vệ đứng đầy trước cửa chính của phủ công chúa, gã không muốn mất thể diện trước mặt những người này, nhưng lại không thể không hạ mình xuống, nếu không cả Tào gia bọn họ đều sẽ bị dính líu, chứ đừng nói bảo vệ ngoại thất mà gã yêu thích đó.

"Công chúa hiểu lầm rồi, chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, sao có thể vì nàng ta mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của phu thê chúng ta."

Bắc Lộc Bá miễn cưỡng cười thật sâu chắp tay nói:

"Kính xin công chúa tha thứ cho vi phu, sau này vi phu sẽ không làm chuyện hồ đồ này nữa."

Tấn An công chúa giễu cợt nhìn người nam nhân trước mắt này, tác phong gã vẫn nhanh nhẹn, tao nhã lịch sự, vẫn là người ấy, nhưng lòng đã thay đổi, một nam nhân thay lòng, nàng giữ lại cũng chỉ là một thân xác thối tha, làm bản thân ghê tởm.

Không biết sao, nàng thật sự rất muốn cười, nàng cười ra tiếng: "Nụ cười này của phò mã thật có ý tứ, trước kia sao Bổn cung không biết phò mã sẽ mê muội mất cả ý chí chỉ vì món đồ chơi, có hồ đồ hay không tự bản thân mình rõ ràng, câu thoại này Bổn cung không muốn nghe, nếu phụ hoàng có chỉ cho đòi ngươi vào kinh, thì ngươi vào cung giải thích với phụ hoàng đi."

Trong lòng Bắc Lộc Bá hoảng hốt, gã nghe ra sự ghét bỏ trong lời nói của công chúa, nhưng nếu chuyện này không có công chúa cứu vãn, chắc chắn hoàng thượng sẽ phạt nặng gã, mà nhất tộc Tào thị cũng xem như xong luôn.

Vốn nhất tộc Tào thị bọn họ đã không có tước vị cũng không có thực quyền như người ta, chuyện này kinh động quá lớn, chỉ sợ ngay cả tước vị cũng không giữ nổi.

Nghĩ đến đây, Bắc Lộc Bá không thể làm gì khác hơn đành tiếp tục nói:

"Công chúa, ta và nàng là phu thê nhiều năm, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta, chuyện này do vì phu mười phần sai, chỉ cần công chúa nguyện ý tha thứ cho vi phu, cái gì vi phu cũng làm."

"Nếu biết chúng ta là phu thê nhiều năm, sao ngươi có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy để cắt đứt tình cảm của chúng ta?"

Tấn An công chúa không chút dao động, mặt không biểu cảm nhìn Bắc Lộc Bá:

"Mọi sự trên thế gian đều có nguyên nhân mới có kết quả, những năm này Bổn cung tự hỏi mình cũng không hề khi nhờn trên dưới Tào gia của ngươi, ngươi đối đãi với ta như thế, còn mặt mũi nào chạy đến đây?"

Nói xong, xoay người đối diện nhìn người giữ cửa nói: Đóng cửa lại!

Bắc Lộc Bá trơ mắt nhìn cửa chính chậm rãi đóng lại, gã muốn cầu cạnh, nhưng khi thấy ánh mắt của Tấn An công chúa, thì một câu cũng nói không nên lời, bởi vì ánh mắt đối phương nói cho gã biết, cho dù gã có nói gì, đối phương cũng sẽ không dao động.

Chuyện Bắc Lộc Bá cầu kiến công chúa bị từ chối đã nhanh chóng truyền khắp Kinh thành, không ít người nói Bắc Lộc Bá to gan lớn mật, cũng có người nói Bắc Lộc Bá làm việc không đủ thông minh, nhưng không ai không dám nói Tấn An trưởng công chúa là người gây sự, dù sao nữ nhi hoàng gia không dễ cưới như vậy.

Khúc Khinh Cư nghe nói xong, rảnh rỗi cho người đi hỏi thăm, đình viện thâm sâu này thật sự không có việc gì, không nghe chút chuyện bên ngoài hoặc tự mình tìm thú vui, thì quả thật không dễ giết thời gian, khó trách nữ nhân ở đây không có việc gì làm nên thường tổ chức các loại đại yến tiểu yến, ngắm hoa thưởng họa thưởng trà, nhiều danh vọng như vậy nhưng cũng chỉ là các quý phụ tụ lại một chỗ để giết thời gian thôi.

Sau đêm hôm ấy chuyện này được truyền ra, trong phủ nhận được ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, nói ngày mai muốn làm gia yến ở cung Khôi Nguyên, muốn Hạ Hành và Khúc Khinh Cư đều phải đến.

Sau khi tiếp chỉ, Khúc Khinh Cư hơi bất ngờ, hình như Hoàng hậu nương nương là người mặc kệ mọi việc, vào lúc này làm gia yến không báo trước, chỉ sợ vì chuyện của Tấn An công chúa.

Hạ Hành thấy Khúc Khinh Cư trầm tư, nói:

"Nàng đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai ngoại trừ ta và vài huynh đệ ra, chỉ sợ cũng chỉ có trưởng tỷ Tấn An và phụ hoàng mẫu hậu."

Ý này là, những hoàng phi khác không có tư cách đến đó? Khúc Khinh Cư hiểu được, đây là giai điệu sắp thanh toán Bắc Lộc Bá đây mà.

Gật đầu:

"Đúng thế, người nhà mẹ đẻ chúng ta nên dọn dẹp nam nhân bạc tình vô nghĩa này một phen, mặc kệ thê nhi, lại qua lại không rõ ràng với một nữ nhân khác, không thể nhẹ tay với gã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!