Editor: Mèo ™
Vi Nhiễm Sương ngồi trên một chiếc xe ngựa thô sơ, khoanh tay dựa đầu vào vách với vẻ mặt thẩn thờ, chuyển động lắc lư của xe ngựa đang chạy cũng không khiến nàng ta tỉnh táo hơn được.
Xe ngựa vẫn luôn chạy nhanh đột nhiên ngừng lại, nàng sửng sốt hồi lâu, mới hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô nương, xa giá của phủ Đoan Vương đang đến, chúng ta phải tránh ra nhường đường." Người bên ngoài đáp.
Phủ Đoan Vương?
Vi Nhiễm Sương biến sắc, vén tấm vải bố trước cửa xe lên, thì nhìn thấy thị vệ mở đường phía trước, đang bảo vệ một chiếc xa giá cao quý do bốn tuấn mã kéo dần dần tiến tới, vừa nhìn đã biết là xe ngựa dành cho nữ quyến của Phủ Đoan Vương.
Đi theo phía sau là mấy chiếc xe ngựa nhỏ rất tinh xảo, chắc hẵn ngồi bên trong là đám thị nữ hầu hạ bên cạnh Đoan Vương phi.
Vi Nhiễm Sương cắn môi dưới, trong lòng thấy hơi khó chịu, ngay cả xe ngựa dành cho thị nữ hầu hạ Đoan Vương phi ngồi cũng tốt hơn xe ngựa của nàng ta.
Buông tấm vải bố xuống, nàng ta nghe thấy những người đi đường bên ngoài đàm luận xa giá của Phủ Đoan Vương bằng vẻ thán phục, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
Đợi sau khi xa giá của phủ Đoan Vương đi qua, chiếc xe ngựa thô sơ mà Vi Nhiễm Sương ngồi mới lắc lư chạy tiếp. Xuống xe ngựa, Vi Nhiễm Sương nhìn cửa phủ mộc mạc trước mặt, cũng không có kiệu chờ đón sẵn, nàng ta vịn tay tiểu nha hoàn đi thẳng vào trong, nhà nàng ta cũng không lớn, trong nhà lại không có ai làm quan lớn, vốn không cần chú trọng đến lễ tiết.
Vi Tần thị nhìn thấy nữ nhi về nhà, còn thấy hạ nhân mang theo không ít đồ đạc, liền cười nói:
"Nhìn mập mạp hơn một chút, quả thật quý phi nương nương nuôi con rất tốt đó."
Vi Nhiễm Sương miễn cưỡng cười cười, chờ sau khi mẫu thân mang cất những lễ vật Kính quý phi thưởng xong xuôi, mới nói:
"Cô cô nói mẫu thân nhớ con, nên bảo con về phủ."
Nghe nàng ta nói thế, sắc mặt Vi Tần thị hơi thay đổi, sau khi bảo hạ nhân trong phòng lui ra, mới có hơi lo lắng nói:
"Quý phi nương nương không thích con sao?"
Vi Nhiễm Sương lắc lắc đầu, uất ức nói:
"Quý phi nương nương nói Đoan Vương phi rất tốt."
"Lời này là có ý gì, chẳng lẽ nương nương không muốn con làm trắc phi của Đoan vương sao?" Vi Tần thị tức giận nói:
"Bà ta là người của Vi gia đấy, lên làm quý phi nương nương rồi thì quên luôn nhà mẹ đẻ sao?"
Mặc kệ nói thế nào, cha chồng của bà cũng là huynh đệ ruột thịt với phụ thân Kính quý phi, hôm nay nhất mạch này có nguy cơ suy tàn rồi, Kính quý phi không giúp đỡ thì thôi, còn không nhìn trúng nữ nhi nhà mình, thật là tức chết mà.
Nhưng nếu muốn một quan Ngũ Phẩm Tri châu nho nhỏ vừa được thuyên chuyển về kinh thành như phu quân mình sống an ổn, thì về sau cả gia đình họ đều phải dựa vào Kính quý phi này, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống bất mãn trong lòng, thở dài nói:
"Nương nương đã thưởng nhiều lễ vật như vậy, ít nhất thì người vẫn để tâm đến con, về phần Đoan vương điện hạ thì...... Nương sẽ từ từ nghĩ cách giúp con."
Gương mặt Vi Nhiễm Sương đỏ ửng, nhỏ giọng nói:
"Đoan vương điện hạ là một người rất tốt."
Vi Tần thị nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nữ nhi, quyết định gặp mặt vị Đoan Vương phi kia trước rồi tính tiếp, tuy gia phụ và huynh trưởng của bà không có thế lực lớn trong triều, nhưng dầu gì cũng là Tần thị nhất mạch, lời nói ít nhiều vẫn có chút trọng lượng.
Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
Nếu nữ nhi nhà mình được vào phủ Đoan Vương, đây cũng là một hướng đi tốt, ít nhất còn có Kính quý phi nương nương chống lưng, Đoan Vương phi sẽ không dám khắt khe với nữ nhi mình, Đoan Vương là biểu ca của Sương nhi, há có thể không để tâm chăm sóc nó nhiều hơn?
Vào vương phủ, dù sao cũng hơn là gả cho một quan lại nhỏ nhoi vĩnh viễn không ngóc đầu trở mình nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!