Chương 26: Những con người khác nhau thì đi những con đường khác nhau

Nói đến chuyện váy áo trang điểm, đám phụ nữ sẽ có không ít chủ đề để nói, phấn của cửa hàng nào là tốt nhất, trâm cài của cửa tiệm nào làm tinh xảo nhất, tay nghề thêu ở đâu là đẹp nhất, tóm lại chủ đề là vô tận.

Phong cách ăn mặc của ba vị vương phi đang ngồi cũng không giống nhau, Ninh vương phi đoan trang trầm ổn, trên người mặc bộ váy vàng nhạt thêu hoa, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu trắng tinh tế, tóc vấn theo kiểu nguyên bảo (1), phối cùng một bộ trang sức đầy đủ làm bằng đá quý, trông vừa đoan trang lại tôn quý.

Trên người Thụy vương phi không mặc áo choàng, nhưng lại mặc một chiếc áo khoác lông chồn, xinh đẹp mà tao nhã, còn mang thêm vẻ khí chất của người có học thức.

Dung mạo của Khúc Khinh Cư là đẹp nhất trong số ba người, nàng ăn mặc không trang trọng như Ninh vương phi, cũng chẳng khuôn mẫu như Thụy vương phi, mà ngược lại có chút kinh diễm, các vị phu nhân có mặt ở đây đều nghĩ thầm, chẳng trách Đoan vương gia lại vì nàng ta mà nổi giận với phủ Xương Đức công, kiều thê mới cưới có tư sắc như vậy, có mấy kẻ làm đàn ông mà không sủng ái thêm vài phần chứ.

"Hình thêu bướm đậu trên hoa mẫu đơn ở đuôi váy của nhị đệ muội đẹp quá." Vệ Thanh Nga quét tầm mắt về phía tà váy lộ ra phía dưới áo choàng của Khúc Khinh Cư nói,

"Thoạt nhìn, thì trông cứ thật ấy."

"Tẩu tẩu quá khen rồi, mấy con bé theo hầu bên cạnh, bình thường rảnh rỗi, nên làm tới làm lui mấy thứ này," Khúc Khinh Cư nhướng nhướng mày,

"Muội không thường dùng mấy thứ vải thêu ấy, nên dứt khoát để mặc cho các nàng ấy lo liệu, bất kể ra sao có thể mặc ra ngoài cửa là đủ rồi."

"Mọi người chúng ta đang ngồi đây có vị nào là không có người may vá thêu thùa bên cạnh chứ, những lời này của nhị tẩu khiêm tốn quá rồi, muội thấy chiếc váy này rất đẹp."

Trong lời nói của Tần Bạch Lộ tuy rằng khen Khúc Khinh Cư, nhưng trong lòng lại cảm thấy vị nhị tẩu này có đôi phần nông cạn, váy áo có chú trọng mấy đi nữa, mà không có tài năng thơ ca, thì có khác gì tục nhân đâu?

Các vị phu nhân khác đang có mặt ở đây đều tán dương lần lượt cả ba người, trong miệng toàn là cao quý xinh đẹp phóng khoáng đoan trang, nhân tiện giảm giá trị bản thân xuống làm nền.

Đối với các nàng mà nói, thưởng mai không phải là chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng là ba vị chủ nhân này được vui vẻ, thì coi như các nàng đã hoàn thành được buổi tiệc thưởng mai này rồi.

Vệ Thanh Nga là người lớn tuổi nhất trong ba người, nên tư thái đoan trang trầm ổn nhất, lúc nói chuyện với Khúc Khinh Cư, và Tần Bạch Lộ, cũng mang theo chút ý vị yêu thương, nàng đợi cho đám phụ nữ tâng bốc được kha khá rồi mới nói:

"Mọi người đừng khen hai người các muội ấy nữa, để các muội ấy đỡ phải ngượng."

Đám phụ nữ vội vàng vừa cười vừa nói rằng đó đều là ăn ngay nói thật, không phải là khen ngợi thổi phồng.

Khúc Khinh Cư liếc nhìn những người phụ nữ trong phòng, trên mặt tất cả bọn họ đều treo lên nụ cười tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn được nữa, phảng phất như thể càng lúc càng vui vậy.

Lúc này nàng bất giác cảm thấy rất mệt mỏi vì những con người kia, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lúc bọn họ quay về phủ tự nhiên sẽ có người tâng bốc, liền cảm khái, may mà nàng không biến thành một người phụ nữ bình thường, nếu không cuộc sống trong bối cảnh thời đại thế này sẽ càng khó khăn hơn.

"Nhị tẩu, muội nghe nói mấy ngày nay phu nhân của Xương Đức công bị bệnh, ngay cả lần thưởng mai này cũng không thể đi được, không biết hiện giờ thế nào rồi?"

Tần Bạch Lộ nhìn Khúc Khinh Cư với nụ cười cứ đọng mãi nơi khóe mắt, đột nhiên nói,

"Mà ngay cả tam tiểu thư của phủ công gia vì chăm sóc ẹ, nên cũng bị bệnh rồi thì phải?".

Đuôi mắt Khúc Khinh Cư khẽ động, ý cười nơi khóe mắt vẫn không hề giảm: Vậy sao?.

"Nhị tẩu thật sự không biết ư?" Tần Bạch Lộ cười mà như không cười, giọng nói mang theo vẻ ngạc nhiên,

"Xem ra muội đã hỏi sai người rồi."

Đặt tách trà trong tay xuống, Khúc Khinh Cư đẩy nó sang bên cạnh,

"Đệ muội quả thật là mắt tinh tai thính, nhị tẩu cám ơn muội đã nói cho biết."

Nói xong liền đứng dậy,

"Nhìn tuyết thế này chẳng biết đến bao giờ mới ngừng, thịnh tình của đệ muội vốn không nên từ chối, nhưng trong phủ còn nhiều việc, nhị tẩu xin đi trước."

Nói đoạn, cũng không thèm để tâm đến biểu cảm của Tần Bạch Lộ, hơi nhún người với Vệ Thanh Nga, rồi xoay người vịn vào tay Mộc Cận bước ra ngoài.

Mọi người có mặt ở đây đều ngây người mất một lúc, sau đó mới đứng dậy tiễn, ai ngờ lúc đó Đoan vương phi đã ra đến tận cửa rồi.

Tần Bạch Lộ không ngờ Khúc Khinh Cư sẽ bỏ đi thẳng thừng thế, nhìn theo bóng người vừa nãy vẫn còn cười tỉm tủm, sắc mặt nói thay đổi là thay đổi liền. Chí ít bị người ta làm cho không vui thì khuôn mặt phải cứng đờ, ngẩn ra một lúc trước khi miễn cưỡng đè nén cơn giận xuống chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!