Hạ Hành dù không phải là người được hoàng đế yêu thích nhất trong bốn vị vương gia, nhưng ngày thường những người gửi thiếp mời đến phủ Đoan vương cũng không ít, hôm nay có người hiếu kính lá trà, ngày mai có người hiếu kính nông vật tươi mới trong nông trang, ngày sau lại tặng những bức vẽ nổi tiếng.
Nhưng phàm là thiếp của cánh phụ nữ thì đều đưa đến tay Khúc Khinh Cư, có những người thì gặp mặt một lần, có những người thì úp thiếp xuống để người dưới tiếp đãi là đủ rồi.
Cái đó gọi là người giữ cổng cho phủ Tể tướng cũng như quan Tứ phẩm, không chỉ một vương phi nàng, mà ngay cả nhà mẹ đẻ của các thê thiếp cũng có không ít người đến phủ tâng bốc.
Nên khi thấy người trong nhà Hàn Thanh Hà dâng thiếp hỏi thăm bước vào, Khúc Khinh Cư sau một thoáng do dự, bèn nói:
"Bảo người dưới tiếp đãi người này đi, nói với hắn ta, trong phủ có quy tắc, chỉ có ngày lễ Tết Trung thu hay mang thai sinh con trai, thì thị thiếp trong phủ mới có thể tiếp đón người nhà, ngày bình thường thì miễn đi."
Đừng nói là vương phủ, mà ngay cả thân thích của thị thiếp trong những gia đình bình thường nếu không phải ngày lễ ngày tết thì cũng không thể đến thăm.
"Người nhà có phần không hiểu quy tắc quá rồi đấy, thân thích của vương phi người cũng không có quy tắc không có việc gì thì thường xuyên đến cửa như thế, vị di nương này còn đặc biệt hơn,"
Cái nhìn đầy khinh thường của Ngân Liễu liếc đến tấm thiếp không đáng để mắt tới kia,
"Nô tì nhớ dáng vẻ ngang ngược của Hàn di nương lúc đầu, chẳng qua là dựa vào việc là người đầu tiên hầu hạ vương gia thôi."
Được rồi,
Khúc Khinh Cư hờ hững nhìn Ngân Liễu,
"Bảo người đưa những thứ người kia dâng lên đến chỗ của Hàn thiếp đi, nói với La thị, không phải ta không linh động, mà là trong phủ có quy tắc của trong phủ."
Hiện giờ mấy vị vương gia đều đang trông ngóng cái vị trí ấy, những người không thân quen với vương phủ vẫn nên ít tới thì tốt hơn, nếu không xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ Đoan vương sẽ siết cổ mình chết trước tiên. Bản thân chết một cách kiêu ngạo cũng tốt hơn một chút so với việc bị kẻ khác bóp chết.
Trong Tây viện, Hàn Thanh Hà nhìn những thứ trên bàn, chẳng qua chỉ là những món đồ chơi không có giá trị gì, cũng không biết người gác cổng thấy những thứ này sẽ chê cười nàng đến mức nào nữa, nàng ta miễn cưỡng nặn ra một thoáng ý cười, nói với Thục Quỳ đang đứng ngay trước mặt:
"Vất vả cho Thục Quỳ cô nương rồi, xin Thục Quỳ cô nương thay ta nói cảm ơn tới vương phi."
"Di nương đừng khách khí, trước khi nô tì tới đây vương phi đã nói, có người thân thương yêu lo lắng là điều may mắn của phụ nữ. Chỉ là trong phủ có quy tắc, không thể để mọi người gặp mặt được, mong di nương rộng lượng."
Thục Quỳ vốn dĩ là người của vương phủ, giờ là a đầu bên cạnh vương phi, người dưới trong phủ đều rất khách khí với nàng ta, nên đối mặt với sự khách khí với Hàn thị, sắc mặt nàng vẫn như bình thường, nhưng trong cử chỉ vẫn giữ nguyên bổn phận của kẻ dưới, luôn cúi đầu xuống biểu thị vẻ tôn kính với Hàn thị.
"Vương phi đâu cần nói vậy, vốn là người nhà của ta quấy rầy mà, vương phi nhân từ mới giữ lại đồ của bọn họ, vương phi đại đức, tiện thiếp xin khắc ghi trong lòng."
Hiện giờ Hàn Thanh Hà đã thành thực lên nhiều, trong lòng nàng ta hiểu rằng, những thứ này vốn dĩ không thể đưa đến trước mặt mình được, vương phi có thể mang chúng tới cho nàng ta, bất luận là chân tình hay giả ý, nàng ta không thể không thừa nhận, việc này phải cảm kích vương phi rồi.
Nhà mẹ đẻ nàng thân phận thấp kém, thứ đưa tới cũng chẳng phải quý giá gì, chỉ là mấy món đồ nho nhỏ nàng vẫn thích trước khi bước vào phủ mà thôi, chỉ là từ ngày nàng theo vương gia đặt chân vào vương phủ đến nay, chưa từng nhận được thứ gì của nhà gửi tới, hôm nay xem lại, e là mỗi năm trong nhà đều gửi, chỉ là bọn người dưới chưa bao giờ đưa tới cho nàng mà thôi.
Nhớ tới trước lúc vương phi vào phủ, người đắc thế nhất chính là Phùng Tử Căng, trong lòng Hàn Thanh Hà thầm cười lạnh.
Nàng oán hận gia thế mẹ đẻ hèn kém, thậm chí cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng nhìn những thứ này, trong lòng nàng lại thấy cực kỳ phức tạp, tựa hồ như có thứ gì đó vừa chua xót lại vừa cay đắng, chặn ngang không thoát ra được.
Mùng hai tháng chạp, là một ngày may mắn, Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế chủ tọa, phía dưới là bốn nàng Phùng, Giang, La, Hàn, lúc này ánh mắt của bốn người cũng không đặt lên người Khúc Khinh Cư, mà đang đánh giá cô gái mặc bộ y phục màu hồng nhạt đứng ở chính giữa phòng, Vân Khuynh.
Nghiêng người dựa vào chiếc ghế quý phi (1), Khúc Khinh Cư lấy tay đỡ đầu, uể oải uống một ngụm trà, nhìn năm người phụ nữ phía dưới, chậm rãi mở miệng:
"Vương gia đã muốn thu nhận muội làm thông phòng, bọn ta cũng không có ý kiến gì. Thông phòng không bằng được với di nương, không thể tổ chức tiệc rượu.
Ta không đành lòng để muội lặng lẽ bước vào phòng vương gia, nên muội hãy hành lễ với bản vương phi và mấy vị đây, cũng là để đám người dưới biết, giờ muội không phải là khách quý của vương phủ nữa, mà là người của vương gia bọn ta.Còn không phải ư, hồi đầu ta còn tưởng Vân Khuynh muội sẽ được vương gia thu nhận vào phòng, ai ngờ muội không chịu lại muốn làm khách trong phủ, nhưng cuối cùng thì việc muốn thành thì phải trải qua sóng gió, coi như đã được bước vào phủ chúng ta rồi,
"Phùng Tử Căng cười cười nhìn Vân Khuynh,"Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó kìa, non mềm đến nỗi bóp được ra nước mất, chẳng trách vương gia lại thích như vậy.
"Trong phủ có ai mà không biết đầu đuôi câu chuyện đó chứ, trong giọng điệu của Phùng Tử Căng tràn đầy vẻ mỉa mai, rõ ràng là không mảy may muốn giữ thể diện cho Vân Khuynh. Sắc mặt Vân Khuynh trắng bệch, cắn môi dưới nói:"Phùng trắc phi chê cười rồi, Vân Khuynh xuất thân thấp hèn, chẳng qua được vương gia thương xót thôi, ngàn vạn lần không bì được với sự yêu thích của vương gia giành cho vương phi và các vị đây.Xem ra Vân Khuynh cô nương vẫn chưa hiểu được quy tắc của vương phủ rồi,
"Phùng Tử Căng cười lạnh,"Trước mặt chủ tử trong phủ, thông phòng phải tự xưng là nô tì, ngay cả việc tay đặt ở đâu, chân đứng thế nào cũng có quy tắc cả đấy, nếu như muội không hiểu, thì đại khái có thể bảo ma ma trong phủ dạy cho.Nô tì nhớ rồi."
Vân Khuynh chần chừ khuỵu gối xuống, đầu cúi xuống càng thấp hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!