Lục Vô Nghiên điều chỉnh lại mũ trùm đầu cho Phương Cẩn Chi xong thì đứng lên, ánh mắt của hắn quét qua người Tĩnh Ức sư thái, không khỏi ngừng lại trong nháy mắt. Hắn có cảm giác nữ nhân này hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.
Tĩnh Ức sư thái nhìn Phương Cẩn Chi thêm một lần, rồi mới lặng lẽ xoay người đi về phía rừng mai.
"Sư thái......" Tiểu cô nương cất giọng mềm mại gọi, bước chân của Tĩnh Ức sư thái không khỏi dừng lại. Bà thất thần trong chốc lát, tiểu cô nương đã chạy tới bên cạnh bà.
"Con phải về nhà rồi."
"Ừ, ta đi cắt cho con một gốc lục ngạc mai." Tĩnh Ức sư thái khe khẽ gật đầu.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Ưm, chắc nó cũng không muốn chuyển nhà đâu, để nó ở lại trong rừng mai của người đi. Đợi khi nào con muốn nhìn sẽ trở lại nhìn nó, có được hay không?"
"Được."
Tĩnh Ức sư thái vốn không thích lắm chuyện nhổ cây, bà cảm thấy nhổ lên trồng lại là một loại tổn thương đến cây cỏ. Vừa rồi không biết vì sao khi nhìn thấy vẻ thân thiết đáng yêu của Phương Cẩn Chi, liền chủ động nói ra muốn cho con bé một buội. Lúc này nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, càng thêm hợp tâm ý của bà. Ánh mắt bà nhìn Phương Cẩn Chi lại thêm một tầng yêu thích.
Lúc Phương Cẩn Chi đi trở về bên cạnh Lục Vô Nghiên, không khỏi xoay người lại, nói: "Sư thái, sau này con sẽ trở lại thăm người."
Tĩnh Ức sư thái gật đầu một cái, đứng đó nhìn Lục Vô Nghiên bồng Phương Cẩn Chi lên, hướng về phía con đường đi xuống núi.
Phương Cẩn Chi nằm trong ngực Lục Vô Nghiên, gác cằm lên bả vai hắn, nhìn lại Tĩnh Ức sư thái, vẫy vẫy tay cáo biệt bà.
Tĩnh Ức sư thái nở nụ cười nhợt nhạt. Hồ nước tĩnh lặng trong lòng bà như được nhỏ vào một giọt thần lộ, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn tràn ra khỏi lồng ngực bà.
Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn bé con trong ngực, hỏi: "Muội rất thích bà ấy?"
"Ừm......" Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc. "Muội cảm thấy lúc bà ấy đứng một mình trong rừng mai rất cô đơn. Tam ca ca, sau này muội còn có thể đến thăm bà ấy được không? Có thể không? Có thể chứ?"
Phương Cẩn Chi lại gần bên tai Lục Vô Nghiên nỉ non hai tiếng: "Tam ca ca, có được hay không vậy? Có được hay không vậy?"
"Được."
Lúc Phương Cẩn Chi gọi "Tam ca ca", giọng nói rất là uyển chuyển. Rõ ràng chỉ có ba chữ, nhưng từ trong miệng con bé thốt ra lại du dương trầm bổng, còn cố tình kéo dài âm cuối.
Một tiếng "Tam ca ca" nhẹ như nhung này, khẽ lướt qua trái tim của Lục Vô Nghiên. Đủ để thay thế cả thiên ngôn vạn ngữ, nào còn cái gì được hay không được nữa?
Rõ ràng hận không thể dâng tất cả những thứ con bé muốn đến trước mặt con bé.
Sau khi Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi về đến viện Thùy Sao, biết được Lục Thân Ky đã ngồi đợi trong đại sảnh từ rất lâu. Lục Thân Ky đang ngồi trên mặt đất, vài bản quân sự đồ nằm ngổn ngang chồng chất chung quanh ông.
Lục Vô Nghiên bóp nhẹ tay Phương Cẩn Chi, nói với bé: "Hôm nay trở về tiểu viện của muội ăn tối đi."
"Dạ!" Phương Cẩn Chi vấn an Lục Thân Ky xong, mới xoay người đi ra ngoài.
Nhập Phanh đang chờ ở một bên vội vàng đi tới, tự mình đưa Phương Cẩn Chi trở về tiểu viện tử của bé. Mỗi lần Phương Cẩn Chi tới viện Thùy Sao đều không cho nha hoàn theo vào, chỉ ước định thời gian để bọn họ quay trở lại đón. Những lúc Lục Vô Nghiên mang Phương Cẩn Chi ra ngoài hoặc có việc phải trở về sớm, thì Nhập Phanh sẽ tự mình đưa bé về.
Phương Cẩn Chi đi đến cửa viện còn nghe thấy đại cữu cữu sẵng giọng: "Bởi vì hạn chế, kế liên hoành......"
Có ý gì đây? Phương Cẩn Chi nghe không hiểu. Nhưng hiện tại bé cũng không quan tâm lắm, bây giờ trong đầu bé chỉ ngập tràn suy nghĩ tối nay có thể ở cùng hai muội muội thôi. Mặt mũi lanh lợi của hai muội muội hiện lên trước mắt Phương Cẩn Chi, khiến bé không khỏi tươi cười.
Sau khi trở về, Phương Cẩn Chi cài then cửa cẩn thận, rồi mới mở nắp rương lớn bên cạnh giường. Khóa rương lớn vừa được mở ra, thì hai tiểu cô nương bên trong đã tự đẩy nắp rương lên.
"Hôm nay Tỷ tỷ về thật sớm." Bình Bình và An An lật mình một cái từ trong rương lớn bò ra ngoài. Kể từ sau khi bọn chúng biết đi, đặc biệt thích di chuyển. Bình thường bị khóa ở trong rương không được hoạt động, nhưng một khi được ra khỏi rương, thì trở nên rất hoạt bát. Mặc dù gian khuê phòng này của Phương Cẩn Chi cũng không tính là rộng rãi, nhưng đối với Bình Bình và An An mà nói, chính là cả thế giới của bọn chúng.
Bọn chúng đi từ đầu bên này sang đầu bên kia rồi đi vòng ngược lại, nhất thời không nhàn rỗi.
"Đúng vậy nha, hôm nay đại cữu cữu lại tới giảng địa đồ cho Tam ca ca. Ta liền về trước!" Phương Cẩn Chi nói.
"Tỷ tỷ không thích nghe đại cữu cữu giảng địa đồ sao?" Bình Bình hỏi thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!