Chương 40: Cùng ngủ

Vệ mụ mụ vội vàng rót hai chén nước ấm đưa tới: "Mau uống chút nước đi."

Hai tiểu cô nương uống hết nước, rồi trả chén lại cho Vệ mụ mụ, lập tức kéo kéo cánh tay của Phương Cẩn Chi. Bọn chúng nhích nhích thân thể đến gần Phương Cẩn Chi hơn một chút. Hai cặp mắt sáng ngời nhìn Phương Cẩn Chi không chớp mắt. Đôi mắt của bọn chúng không to tròn như Phương Cẩn Chi, mà nhỏ hơn hơi xếch lên, khi cười thì hai mắt híp lại càng trông có vẻ lanh lợi và ngoan ngoãn.

Nhưng lúc này hai đôi mắt giống nhau như đúc đó không có một chút ý cười, ngược lại đang cụp xuống hơn phân nửa, để cố gắng che giấu lo lắng và sợ hãi trong đáy mắt.

"Đừng sợ, không sao mà. Tỷ tỷ rất khỏe đó, các muội cũng rất khỏe." Phương Cẩn Chi dằn xuống nỗi khổ sở trong lòng, há miệng cười thật lớn. Họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại rất tốt, sau này sẽ càng tốt hơn.

Mỗi ngày dùng để sống, không phải để than thở.

Vệ mụ mụ lặng lẽ lau nước mắt, rồi mới xoay người lại, nói: "Cô nương, hiện tại thân thể của người vẫn chưa khỏe hẳn, trước hết vẫn nên lên giường nằm nghỉ một lát đi. Không thì.... ôm Bình tỷ nhi và An tỷ nhi lên giường luôn? Dù sao thì ai cũng biết người đang ngủ, nhất thời sẽ không có người đến đây đâu."

Mễ Bảo Nhi đứng một bên cũng nói: "Đã có Diêm Bảo Nhi canh chừng ở dưới lầu rồi, lát nữa nô tỳ cũng sẽ ra đầu cầu thang canh chừng, Vệ mụ mụ sẽ canh ở cửa ra vào!"

"Được." Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

Lo lắng trong ánh mắt của hai tiểu cô nương cũng từ từ chuyển sang mừng rỡ. Trước kia bọn chúng cũng đã được ôm ra khỏi rương để ngủ cùng với Phương Cẩn Chi trên giường lớn, nhưng đó đều là vào những lúc nửa đêm yên tĩnh, đây là lần đầu tiên được ra khỏi rương lên giường ngủ chung với tỷ tỷ vào ban ngày.

Vệ mụ mụ ôm hai đứa sinh đôi ra khỏi rương, để bọn chúng đứng dựa vào thành rương, rồi quay đi nhặt lại thảm lông rơi trên mặt đất.

Phương Cẩn Chi xoay người trở về giường, nhưng bởi vì cơ thể quá yếu ớt, mới bước được hai bước, liền lảo đảo đứng không vững, cả người mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

"Tỷ tỷ!" Hai tiểu cô nương đồng thanh kêu lên một tiếng, đồng thời nhấc chân lên, nghiêng ngả chạy đến bên cạnh Phương Cẩn Chi đỡ bé.

Phương Cẩn Chi như người mộng du, bé kinh ngạc nhìn hai muội muội.

"Bình Bình, An An, hai muội biết đi rồi......" Những giọt nước mắt vui mừng làm mờ tầm nhìn của Phương Cẩn Chi. Bé chờ ngày này, chờ rất lâu rất lâu rồi.

"Lão nô biết mà! Biết hai người bọn họ sẽ đi được mà!" Vệ mụ mụ liên tiếp niệm mấy tiếng "A di đà Phật".

Phương Cẩn Chi đứng lên, lùi về sau để đối mặt với hai muội muội, vừa lui vừa nói: "Nào, đến chỗ tỷ tỷ đi."

Bình Bình và  An An có hơi do dự, bọn chúng nhìn Phương Cẩn Chi ở phía trước, nhưng vẫn thử nâng chân trái lên, thận trọng đặt chân xuống. Sau đó là chân phải......

Có lẽ vì là song sinh, nên hai tiểu cô nương có một loại ăn ý trời sanh. Phương Cẩn Chi vốn lo lắng bởi vì dùng chung một cánh tay sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại của bọn chúng. Nhưng thực tế có vẻ cũng không ảnh hưởng bao nhiêu, bọn chúng bước đi từng bước nhỏ, giống như động tác của một người, độ cao nhấc chân, bước chân lớn nhỏ đều ăn khớp.

Phương Cẩn Chi đã lùi đến giường, hai muội muội cũng chập chững từng bước từng bước đi tới. Lúc bắt đầu, thân thể của hai tiểu cô nương run run rẩy rẩy, đôi chân ngắn cũng không ngừng run lên, nhưng khi đến trước mặt Phương Cẩn Chi thì đã linh hoạt hơn rất nhiều.

"Giỏi quá!" Phương Cẩn Chi khom người ôm hai muội muội vào trong ngực.

Hai tiểu cô nương cũng rất vui mừng, bọn chúng vui mừng vì bản thân đã biết đi, cảm giác lần đầu tiên bước đi thật sự rất thần kỳ. Bọn chúng vì Phương Cẩn Chi vui mừng mà vui mừng. Bọn chúng cũng đưa cánh tay bé nhỏ dùng sức ôm lấy hông của Phương Cẩn Chi.

Ba tỷ muội cùng ngủ ở trên giường, hai đứa nhỏ nằm ở bên trong, Phương Cẩn Chi ở bên ngoài. Cánh tay Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng khoác lên người hai muội muội, tạo ra một tư thế bảo vệ theo bản năng.

Cơ thể Phương Cẩn Chi suy yếu, còn hai đứa nhỏ lo lắng hãi hùng cả một đêm. Hiện tại ôm nhau nằm trên giường, không bao lâu liền ngủ say. Hơi thở của bọn họ đều đặn hòa vào nhau, gắn bó không rời.

Vệ mụ mụ cẩn thận đắp chăn cho bọn họ xong, mới cẩn thận kéo màn che lại.

Phương Cẩn Chi ngủ một giấc đến chạng vạng tối. Bé ngủ say sưa, cũng không biết hai vị tiểu ca ca Phương gia chưa một lần gặp mặt vẫn quỳ trong sân từ nửa đêm qua đến nguyên cả ngày hôm nay.

Trong lúc đó, đại phu nhân Phương gia và Tam nãi nãi, Ngũ nãi nãi, cùng với mấy cô nương trong phủ cũng tới hỏi thăm sức khỏe Phương Cẩn Chi. Nhưng đều bị Vệ mụ mụ lấy lý do Phương Cẩn Chi mới vừa ngủ say để cản lại.

Trong đó, chỉ có đại phu nhân Phương gia là chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn nhìn Phương Cẩn Chi một cái. Vệ mụ mụ phải thuyết phục mãi, lấy cớ sau khi Phương Cẩn Chi ngủ rất dễ bị đánh thức, bà mới bỏ cuộc.

Đại phu nhân Phương gia không thể làm gì khác hơn là dẫn hai nhi tử trở về. Nhưng chuyện phu phụ bọn họ muốn nhận Phương Cẩn Chi làm nghĩa nữ cũng đã được quyết định, thỏa thuận là ngày hai tháng hai này.

Khi Phương CẩnChi ngủ dậy, hai muội muội đang ngồi bên cạnh nhìn bé.

"Hai muội tỉnh rồi sao!" Phương Cẩn Chi ngồi dậy, không nghĩ tới mình còn ngủ dậy trễ hơn hai muội muội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!