Đồng Đồng tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, cô khẽ nhíu mày, dụi dụi mắt. Nhưng liền phát hiện bản thân hoàn toàn không còn một chút sức lực nào, hơi nhúc nhích đã cảm thấy đau điếng.
Đồng Đồng kêu lên một tiếng, chất giọng trầm ấm quen thuộc ngay lập tức đã vang lên, kèm theo đó là một gương mặt đẹp trai đang tràn đầy sốt ruột :
- Cô ngốc, em không sao chứ?
- Hả.. Đình Hạo!?
Anh cưng chiều nhìn cô, vòng tay khẽ siết chặt, ôm trọn lấy cô. Đồng Đồng ánh mắt ngây ngốc nhìn anh, rõ ràng là cô còn chưa tỉnh ngủ. Giọng nói khàn khàn, có phần hơi nũng nịu khiến tâm can Đình Hạo thoạt mềm nhũn. Anh cười cười, thâm tình nâng mặt cô lên :
- Đồng Đồng, khó chịu lắm sao.
- Ách, em... có một chút!
Nghĩ đến tối hôm qua, khuôn mặt Đồng Đồng liền phủ một tầng hồng hồng. Cô dụi dụi vào ngực anh, che dấu sự xấu hổ của mình. Nhìn biểu hiện quá đỗi đáng yêu ấy của cô, Đình Hạo cười rộ.
Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô, điều chỉnh cánh tay mình, để Đồng Đồng cảm thấy thoải mái trong vòng ôm của anh.
***
Mải nói chuyện, kèm theo xấu hổ, Đồng Đồng vẫn chưa nhìn đến mọi thứ xung quanh. Bây giờ nhìn lại, cô mới ngơ ngác. Đây không phải là phòng ngủ của cô, đây là trong khoang máy bay, hả chuyện gì đã xảy ra chứ. Đồng Đồng nhìn anh, chớp chớp mắt. Cô nhẹ giọng lên tiếng :
- Này, Đình Hạo.
- Ừm.
- Nhân lúc em đang ngủ, anh định đưa em đi đâu vậy?
- Bắt cóc em, có được tính không!
Đình Hạo nhìn vẻ ngây ngốc hiện lên trong đôi mắt của cô ngày một rõ, ý cười trên gương mặt như tạc tượng càng lộ rõ. Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô :
- Nếu đã gọi là bắt cóc, em nghĩ kẻ bắt cóc có tiết lộ địa điểm không?
- Anh đùa cái gì vậy hả!!!
Cô nhìn anh, nắm tay vươn lên đấm nhẹ vào ngực anh. Được một cái thì liền bị tay anh chụp lấy, nắm chặt. Vừa cầm tay cô đưa lên hôn, Đình Hạo vừa nói :
- Đến đó em sẽ biết.
***
Máy bay hạ cánh xuống đường băng, Đồng Đồng mới biết, bản thân đã đặt chân đến Úc. Đình Hạo dẫn cô ra khỏi sân bay, đã thấy ngay chiếc xe đang chờ sẵn. Quản gia cung kính chào Đình Hạo và Đồng Đồng :
- Cậu chủ, cô chủ!
- Ừm, lên xe thôi.
Đình Hạo vô cùng hài lòng, anh tránh sang để Đồng Đồng ngồi vào trước. Bàn tay lịch thiệp che trên đầu cô, để tránh cho cô bị va đầu.
***
- Aaaaa, nơi này đẹp quá!!
- Cô ngốc này, em thích đến vậy sao.
Đình Hạo nhìn vẻ mặt sáng ngời của Đồng Đồng , trong nháy mắt tâm can anh liền muốn nhũn ra. Anh biết cô sẽ thích nơi này.
- Thích, em rất rất thích!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!