Chương 41: Miếng bánh thứ bốn mươi mốt

- Đồng Đồng.

Chất giọng trầm ấm quen thuộc của Đình Hạo truyền qua điện thoại. Đồng Đồng mỉm cười nhẹ, cô cười cười đáp lại anh :

- Đình Hạo, sao vậy?

- Anh nhớ em.

Đồng Đồng ngẩn ra, nhanh chóng cười khúc khích.

- Mới có mấy ngày à, Đình Hạo.

-...

Đình Hạo ở đầu bên kia im lặng, anh hơi nhếch miệng cười. Cô ngốc của anh hình như rất vui vẻ thì phải. Đồng Đồng thấy anh không nói gì, cô ngồi thẳng dậy, xỏ dép bước xuống dưới lầu. Vừa đi, cô vừa nhỏ nhẹ đáp :

- Đình Hạo, anh gửi lời hỏi thăm của em tới ba mẹ anh nhé.

- Hửm? Không hỏi thăm anh sao.

Đình Hạo dựa vào đệm ghế, day day thái dương, dài giọng trêu đùa Đồng Đồng.

- Cái gì mà hỏi thăm anh?

- Người yêu em đi công tác, em không thể hỏi anh có khỏe không được hay sao?

- Vậy tổng tài đại nhân, anh có khỏe không.

Đồng Đồng mở tủ lạnh, lấy ra một miếng bánh dâu, rồi tiến đến ghế sofa và ngồi xuống. Cô chán nản nghe mấy lời lẽ lặp đi lặp lại của anh. Đình Hạo đây là muốn thể hiện gì.

*Tiểu Yết:

Chị giả ngố hay là ngốc thật vậy =))*

- Anh nhớ em!

- Tổng giám đốc, anh không thể đứng đắn được sao? Anh không phải làm việc sao, không phải họp sao?

Nghe thấy anh nói nhớ mình, Đồng Đồng mặt liền đỏ lên. Lại thấy tiếng ba mẹ vừa mở cổng bước vào nhà, cô xấu hổ gắt gỏng với anh.

- Anh nhiều thời gian, những việc đấy có thể để sau.

Vừa chậm rãi lên tiếng, Đình Hạo vừa hướng mắt nhìn về phía người thư ký đáng thương đang đen mặt đứng bên cạnh. Anh ta đã phải đứng nghe tổng giám đốc trò chuyện với "cô ngốc

"của mình trong gần ba mươi phút. Và trong ba mươi phút đó, anh đã không dưới mười lần nghe tổng giám đốc nói câu"anh nhớ em

". Thật là, đây thực sự là vị tổng giám đốc lạnh nhạt, kiệm lời mà nhân viên vẫn đồn thổi sao. Người nhân viên lắc lắc đầu, nguyện ý nghĩ không phải. Anb ta quay sang tổng giám đốc, lộ rõ vẻ cầu khẩn : - Tổng giám đốc. -... - Đã vào họp được ba mươi phút rồi, mọi ng... Giọng anh ta run lên, tổng giám đốc từ khi nào lại trở nên tùy tiện vậy. *Tiểu Yết: Từ khi yêu"cô ngốc" đấy =))*

- Đợi thêm một lúc nữa cũng không sao.

Đình Hạo nhàn hạ lên tiếng, mày kiếm hơi nhíu lại. Muốn anh dừng nói chuyện với cô, đừng hòng.

-...

- Đình Hạo, có tổng giám đốc nào như anh không. Em lập tức ngắt điện thoại...

Đồng Đồng nghe rõ mồn một câu chuyện, hai má cô lúc này càng đỏ lợi hại. Không ngờ Đình Hạo lại vì cô mà không chịu bước vào phòng họp.

Bên khóe miệng liền giương lên nụ cười cứng nhắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!