Giận hờn, hiểu lầm đi qua, Đồng Đồng lại trở về những ngày tháng đi làm bình thường cùng với thân phận bạn gái tổng giám đốc. Mỗi ngày đều đến công ty làm vài việc vặt cho Đình Hạo, đói bụng rồi lại làm nũng anh, "thi gan với mấy hội bà tám trong công ty".
Thời gian bình yên trôi đi, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ lễ tết cuối năm. Nhưng Đình Hạo lại không hề hài lòng một chút nào, không phải anh sẽ trở về Ý sao. Còn Đồng Đồng sẽ ở lại thành phố A.
Hai người sẽ phải xa nhau.
Tại tầng cao nhất của UEE, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Đồng Đồng đứng trước bàn làm việc, chắp hai tay lại, chu môi với anh :
- Đình Hạo à, chỉ có hai tuần thôi mà.
- Không!!
Đình Hạo quả quyết bác bỏ lời nói của cô. Nguyên nhân là anh nói sẽ không về Ý dịp tết này, nhưng mẹ anh
- bà Ngọc Hoa lại kể với Đồng Đồng để khuyên anh đổi ý. Chi nhánh của UEE đặt tại Ý, bà nói anh cũng cần về để xem xét qua.
Vì vậy, cô không muốn vì cô mà anh làm dở dang công việc.
Thấy Đình Hạo quăng một chữ duy nhất, Đồng Đồng bĩu môi.
- Anh chưa nghe em nói hết, đã trả lời rồi.
- Vậy cô ngốc, nếu vẫn là về vấn đề bảo anh về Ý thì xin em đừng nói nữa.
-...
- Câu trả lời của anh vẫn là không!
Đình Hạo trầm ấm nói, cô ngốc này không biết nghe mẹ anh nói cái gì mà nhất quyết thuyết phục anh trở về.
- Đình Hạo!
Vòng qua bàn làm việc lớn, Đồng Đồng chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi xụ xuống. Cô là đang lấy lòng anh. Đình Hạo nhìn cô bày ra vẻ mặt ấy, tâm lại không khỏi thở dài. Anh đưa tay ra, kéo cô lại gần, chính xác ngồi lên đùi anh. Bàn tay lớn xoa nhẹ mái tóc dài như rong biển của cô.
Ánh mắt xanh đọng lại nhiều phần cưng chiều, cùng ý cười hiện lên rõ ràng. Đình Hạo cất giọng trầm ấm, nhìn cô kể lể :
- Đồng Đồng, xa anh hai tuần.
Em không buồn sao?
- Ách, em.. tất nhiên là không rồi!
Đồng Đồng né tránh ánh mắt nóng rực của anh, mấp máy môi nói nhỏ. Nhưng Đình Hạo lại nghe rất rõ ràng, anh ôm chặt lấy cô, bao vây cô bằng hương bạc hà quen thuộc. Cằm cương nghị kê trên hõm vai cô, gương mặt hai người chạm vào nhau, không hề thấy được kẽ hở.
Đình Hạo khẽ nói vào tai Đồng Đồng, thứ âm thanh đầy từ tính, quyến rũ đến chết người :
- Không nhớ anh sao, cô ngốc?
- Ách, cũng có một chút a.
Thân thể nhỏ bé hơi có chút chấn động, Đồng Đồng ngẩn ngời, máy móc trả lời anh. Nói cô không nhớ anh, thật đúng là nói dối. Cô sẽ nhớ anh chết mất. Nghĩ vậy, Đồng Đồng càng dựa sát vào anh, hành động đơn thuần vô thức.
Cô nhóc này thật sự không biết bộ dạng cô lúc này rất kích thích anh sao, Đình Hạo thầm cảm thán. Đưa tay nâng cằm cô lên, Đình Hạo trầm ngâm nhìn đôi môi đỏ mọng kia, ngón tay khẽ trêu đùa.
- Tại sao lại muốn anh đi!
Anh sẽ nhớ em chết mất.
- Đình Hạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!