Bị Đình Hạo xô ra bất ngờ, Khả Nguyệt không phòng bị, ngã sõng soài trên sàn gỗ lạnh lẽo. Cánh tay bị đập mạnh vào thành ghế, cô ả đau điếng. Nhưng nhìn ra cửa, bóng dáng Đồng Đồng đã biến mất, Đình Hạo cũng đã gấp gáp đuổi theo. Cả gian phòng làm việc, giờ chỉ còn mình cô.
Khả Nguyệt giương lên một nụ cười mãn nguyện, không mê hoặc được anh, nhưng có lẽ kế hoạch của cô vẫn còn tác dụng. Đồng Đồng, để tôi xem, cô có thể làm được gì sau khi thấy người mình yêu ở cùng với người khác.
***
- Đồng Đồng!
Đình Hạo lớn tiếng gọi theo, nhưng cô đã kịp bước vào thang máy và đi xuống.
-...
- Đồng Đồng.
Đình Hạo đẩy cửa, đuổi theo Đồng Đồng. Vừa gọi, vừa lấy điện thoại trong túi áo ra, nhắn cho A Nghị một tin, "Cho cậu năm phút, chặn tất cả các lối ra. Không để Đồng Đồng bước ra khỏi UEE."
Mặc kệ, cô có nghe hay không, Đình Hạo anh hôm nay cũng sẽ phải giải thích.
***
Cửa thang máy mở ra, Đồng Đồng run rẩy bước ra, bước chân lảo đảo. Bóng dáng nhỏ bé chỉ chực ngã xuống bất cứ lúc nào.
- Đồng Đồng!!
A Nghị nhìn thấy Đồng Đồng, hai mắt liền sáng lên. Anh chạy nhanh đến, hi vọng sẽ giữ chân được cô ở đây cho đến khi tổng giám đốc kịp xuống. Nhưng anh không hiểu, rốt cuộc đã có chuyện gì. Nhận được tin nhắn của tổng giám đốc, anh cũng rất bất ngờ.
Vừa lúc nãy, anh còn thấy vẻ gấp gáp chạy lên của cô ấy mà. Khi anh đến gần, hình như còn thấy như cô đang nhịn không khóc.
- Hứa Đồng Đồng, làm sao vậy?
A Nghị đứng chắn trước mặt cô, hoang mang hỏi.
- A Nghị...
- Cô chưa gặp tổng giám đốc sao?
- Ách, tôi.. tôi gặp rồi. Giờ tôi phải về.
Đồng Đồng khó khăn mở miệng. Gặp, đúng là cô đã gặp anh, nhìn thấy anh rồi còn gì. Đồng thời còn phá hỏng chuyện tốt của anh. Hóa ra, khi không có cô bên cạnh, cuộc sống của anh cũng không quá nhàm chán. Hóa ra, tất cả những điều anh nói với cô, tất cả đều vô nghĩa.
Cô phải đi, cô không muốn gặp anh nữa.
*Tiểu Yết: Bình tĩnh nào chị ơi =((*
- Này, cô..
- Hứa Đồng Đồng, em đứng lại.
Giọng nói mạnh mẽ, trầm ấm cuối cùng cũng vọng đến từ đằng xa.
A Nghị hoảng hốt, Đồng Đồng bất ngờ chạy đi. Nhưng, may mắn thay, tổng giám đốc xuất hiện kịp thời. Nếu không, chắc chắn tội vạ đâu, đều là anh gánh hết.
*Tiểu Yết:
Sự lo lắng duy nhất của A Nghị =)))*
Vương Đình Hạo không để tâm đến tất cả các nhân viên xung quanh anh. Ánh mắt màu xanh sẫm chỉ dán chặt vào hình ảnh nhỏ bé vừa đứng khựng lại vì tiếng gọi của anh. Bóng lưng ấy khẽ rung nhẹ, nhìn thật mong manh. Xem ra, A Nghị cũng đã làm như anh dặn.
Bước chân của anh nhanh dần, rút gọn khoảng cách của anh với cô. Khi đi ngang qua, tay anh nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh giá của cô, khẽ kéo đi. Nhận ra sự phản kháng nhỏ ở cô, anh thở dài nhìn ánh mắt buồn buồn của cô, nói :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!