"Đồng Đồng, em đã ăn tối chưa?
"Điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên hai hồi, Đồng Đồng với tay cầm lấy máy. Một tay vừa lau tóc, một tay vừa lướt trên máy. Khuôn miệng nhỏ xinh trong chốc lát liền cong lên, cười ngốc. Người vừa nhắn tin cho cô, tất nhiên chính là tổng giám đốc. Anh, hôm nay lại có trò nhắn tin cho cô nữa. Đây là muốn thể hiện anh giờ là bạn trai cô sao. Tay Đồng Đồng ấn lên bàn phím, gửi tin trả lời anh."Em ăn rồi ^_^"
...
"Đồng Đồng, anh nhớ em."
Đồng Đồng tròn mắt nhìn điện thoại, nhớ cô, cô vừa ngồi trên xe anh hai tiếng trước cơ mà. Đang định nhắn lại cho anh, Đình Hạo đã gọi đến cho cô. Đồng Đồng cười khúc khích, ấn nghe :
- Đình Hạo?
- Đồng Đồng, anh nhớ em!
Không biết có phải bản thân nghe nhầm hay không, Đồng Đồng thấy trong giọng nói trầm ấm của anh lại pha chút ủy khuất.
- Thế nào lại nhớ em?
Em vừa ở cùng anh còn gì...
- Đồng Đồng, bạn trai nhớ em. Em không vui sao?
-...
Đồng Đồng nghẹn lời, nhìn cô có chỗ nào biểu hiện là không vui không. Vì mấy lời ngày hôm nay của anh, Đồng Đồng cả buổi cứ ngồi cười tủm tỉm suốt, làm ba mẹ tưởng cô có bệnh. Anh còn nói cô không vui.
Thấy cô im lặng, Đình Hạo cười cười.
Anh tiến đến đứng trước cửa sổ sát đất trong thư phòng, nhìn ra cảnh bên ngoài.
- Đồng Đồng?
- Ách! Hả..
- Đừng thức khuya đấy nhé. Chúc em ngủ ngon.
- À! Tổng giám đốc, mai gặp lại.
Đồng Đồng ngơ ngẩn, nhìn màn hình điện thoại. Đình Hạo, tổng giám đốc của cô, đã trở thành bạn trai của cô. Đồng Đồng nhảy cẫng lên trên nệm giường, ngã ngồi xuống, cảm giác có bạn trai thật tốt.
***
Tử Lan nhìn Đồng Đồng ngẩn người ngồi bên cạnh, cô lén nhìn đến Hạ Du phía đối diện. Hạ Du hiểu ý, nhưng cũng chỉ nhún vai lắc đầu. Thấy vậy, Tử Lan không nhịn được huých vào tay Đồng Đồng, làm cô đau điếng. Mày cong nhíu lại, khó chịu :
- Đau quá, Tử Lan!!
- Đồng Đồng, hôm nay làm sao vậy?
Tử Lan hỏi luôn, Đồng Đồng hôm nay rõ ràng rất lạ. Bình thường, cô bé ngốc nghếch này sẽ không ngẩn người khi nhìn thấy đồ ăn. Vậy mà, bánh và trà đã để sẵn trước mặt, lại có thể không đụng mà ngồi cười ngốc. Hạ Du gật đầu cái rụp, chằm chằm nhìn Đồng Đồng, nhỏ nhẹ nói :
- Đúng rồi, Đồng Đồng.
Cậu có chuyện gì sao?
- Làm gì có chuyện gì.
Đồng Đồng cười cười, nói. Tử Lan nghe vậy, liền lấy tay đập bàn. Nước trà trong cốc sóng sánh. Đồng Đồng vì hành động của Tử Lan, ánh mắt thoáng lay động, nuốt nước bọt cái ực. Vẻ mặt cười, hòa hoãn.
- Tử Lan à!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!