Kỳ Nhạc cùng với Dịch Hàng ngất trong thời gian dài, sau khi tỉnh lại lại cùng anh Ba tiến hành suy luận một phen, đến lúc ăn cơm đã là chạng vạng, sau khi ăn xong anh ba ngồi một hồi, đợi đêm đến thì phải rời đi, gã đứng dậy phủ thêm áo khoác, liếc mắt nhìn Kỳ Nhạc, cậu lập tức thức thời ngồi trở lại trên ghế:
– Anh Ba nếu không yên câm cứ trói em lại đi.
Anh ba cũng không cảm thấy ngại, bảo Thuận Tử trói cậu lại:
– Đây là để ngừa vạn nhất, đừng trách anh.
– Không sao. – Kỳ Nhạc gật đầu thấu hiểu – Em hiểu mà.
– Ừ, nếu quả thật có thể tìm ra tiền, anh cho mày một khoản thù lao.
– Không, con người em rất thành thật, ngày đó nếu đã đồng ý đi tìm tiền cho hắn, sau này cũng sẽ là hắn trả tiền công cho em.
– Ừ, người trẻ tuổi phải giữ chữ tín, không tệ. – Anh ba tán dương một câu, sai bảo Thuận Tử trông chừng bọn họ, còn bản thân thì mở cửa ra ngoài, Thuận Tử không phải kẻ nói nhiều, cứ trầm mặc ngồi, gian phòng tức thì yên tĩnh, chỉ có thể thi thoảng nghe được tiếng bụng tên Nhị Bách Ngũ kia rầm rì truyền tới, đặc biệt rõ ràng và đột ngột.
Kỳ Nhạc đảo mắt, thử dò xét hỏi:
– Đại ca, có thể cho hắn chút đồ ăn không? Dù sao hắn cũng đã mất trí nhớ, không phải là không muốn đưa tiền cho anh Ba thật, nói thế nào thì hắn vẫn là bằng hữu của anh Ba đúng không?
Dịch Hàng cảm động ngay tức khắc, ngẩng đầu mong chờ nhìn người nọ.
Thuận tử trầm mặc chớp mắt một cái, từ trong nhà kiếm ra được một sợi dây cố định một vòng quanh hai người, cột lại chặt chẽ, rồi mới rời đi, còn thuận tiện đóng cửa vào. Kỳ Nhạc híp mắt, tướng mạo người này hàm hậu, nhất định là dễ nói chuyện, tướng do tâm sinh, xem ra ít nhiều cũng có chút đạo lý.
Dịch Hàng lắng lắng thấy bên ngoài truyền tới tiếng răng rắc, chờ chờ, đoán chừng người nọ đã đi xa, liền nhỏ giọng hỏi:
– Cậu nói bọn họ lấy được tiền rồi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
– Bọn họ kiếm đâu ra tiền? – Kỳ Nhạc trợn mắt.
– Không phải ở trong bệnh viện sao? Anh Ba nói chủ nhân của thân thể tôi ngày xưa giả điên, khả năng lớn là tiền ở bệnh viện a, tôi cảm thấy phân tích lúc ban ngày của cậu rất có lý.
Kỳ Nhạc hắc tuyến đầy mặt, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy nên giải thích trước vài câu với cái tên Nhị Bách Ngũ này một chút thì có vẻ tốt hơn, đỡ cho sau này lúc hỗn loạn thì hắn lại làm bậy, dù sao cũng không tốn mấy giây, cậu quay đầu:
– Anh Ba nói anh trước kia là tính giả mất trí nhớ, tôi cảm thấy kẻ này có thể còn có tính toán lớn hơn nữa, anh không nghĩ mà xem cái chỗ như Bệnh viện tâm thần ấy nói tới là tới được sao? Cho dù có giả điên thật, thì đem tiền giấu ở chỗ khắp nơi đều là người như vậy cũng quá nguy hiểm.
Xin hỏi, câu ôm tiền bỏ trốn là ai nói?
-... Cậu.
– Ừ, là ai nói lên núi?
-... Cậu.
- Dịch Hàng tiêu hóa một chút, run run nói – Cũng đúng, mấy thứ đó đều là do cậu bịa ra mà, chẳng trách vừa rồi tôi cảm thấy có điểm không thích hợp, quả nhiên là cậu phỉnh gã. – Hắn ngó trái ngó phải – Chúng ta chạy đi, xích qua đây đụng đụng cái bàn, phỏng chừng có thể đẩy ngã bình rượu trên đó xuống, sau đó dùng mảnh thủy tinh cắt dây thừng rồi chạy!
Kỳ Nhạc nhếch miệng:
– Anh định lấy mảnh thủy tinh thế nào?
Dịch Hàng ngẩn ra:
– Tôi nằm lăn ra.
– Ừa, sau đó vô ý một cái liền lăn đúng lên mảnh thủy tinh, nếu vận khí không tốt bị cắt phải động mạnh, thì chính là biến thành anh tự sát rồi. – Kỳ Nhạc lườm lườm hắn một cái – Tay anh hiện giờ không có cách nào động đậy, cho dù có thể nằm lăn ra đi nữa cũng chưa chắc đã lấy được mảnh thủy tinh, cảm ơn, vừa rồi Thuận Tử đi mua cơm không đến mười phút, điểm này chứng tỏ nhà hàng ở ngay gần đây, gã có thể về ngay, bằng không anh cảm thấy vì cái lý gì mà gã yên tâm để chúng ta lại?
– ... – Dịch Hàng điên rồi – Vậy cậu nói xem làm cái gì bây giờ? Cậu đẩy gã đi chỉ là để gã đi mua cơm sao?
– Rốt cục anh cũng hỏi đến trọng tâm, tôi thử xem gã có phải người phúc hậu hay không. – Kỳ Nhạc nói – Lúc ăn cơm tôi nhìn gã hình như muốn cho anh ăn cùng, kết quả Anh Ba không có ý kiến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!